Phù Sinh Vạn Kiếp Cùng Người - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-07-06 15:26:03
Lượt xem: 1,615
19
Cũng không lâu lắm, đại trưởng lão mang theo hơn mười người lão tổ trong Phượng tộc cùng đi đến nhà chúng ta, bắt nương giao nộp ta ra
"Tuổi còn trẻ, liền g.i.ế.c hại đệ tử trong tộc, tâm tư ác độc, dáng dấp lại bất tài không giống huyết mạch Phượng tộc, học không được Phượng tộc thuật pháp, nhất định là ma vật biến thành."
Thì ra cái kẻ bị ta một cước đạp bay kia, nội đan bị ta đạp nát, dời này coi như phế bỏ.
Người kia là cháu trai Tam trưởng lão, Phượng tộc là thượng cổ Thần thú hậu đại, dòng dõi sinh sôi cực kỳ gian nan, phần lớn cả đời chỉ có thể sinh hạ một đứa bé, Tam trưởng lão này nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì cầm chắc tuyệt hậu.
Bọn hắn muốn nương giao ta ra, nương ta đương nhiên không chịu.
Ta nghĩ thầm bọn hắn là đố kỵ ta, dù sao ta còn chưa khai ngộ liền có thể một cước đạp phế cháu trai Tam trưởng lão cái gì mà "Thiên phú dị bẩm".
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bọn hắn cậy người đông thế mạnh, bà ngoại ta cùng bà cố đều đã ngừng tu hành từ lâu, cũng ra tọa trấn, đối phương người đông thế mạnh, một lời không nghe liền hô đánh.
Chúng ta người ít, mẫu thân bị ngăn chặn, cha ta vì để cho ta không bị mang đi, chịu trọng thương, cuối cùng ngã xuống đất không dậy nổi.
Đại trưởng lão một tay lấy ta cầm lên, cha ta khóe mắt căng ra, giãy dụa muốn đứng lên.
Nương ta bị ngăn chặn, bọn họ trơ mắt nhìn ta bị bắt đi:
"A Ngâm!"
Xong rồi, những ngày tốt lành chấm dứt.
Ta đang suy nghĩ bọn hắn sẽ dùng những cực hình gì để tra tấn ta đến chếch, bầu trời phía trên núi Phượng Ngô bị che khuất, một luồng hơi lạnh bao phủ.
Thời gian tựa như dừng lại, mọi người ngửa đầu nhìn bầu trời.
Ta lập tức kém chút lệ rơi đầy mặt, một rùa đen khổng lồ bên trên cõng một vị tiên nhân thanh lãnh, là Trì Uyên tới.
"Người của bản tôn, mấy kẻ các ngươi có thể đụng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-sinh-van-kiep-cung-nguoi/chuong-19.html.]
Thanh âm của hắn không nhanh không chậm, lại làm cho tất cả mọi người sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, đại trưởng lão nắm tay của ta nới lỏng ra.
"Mấy ngày không thấy ngươi liền biến thành dạng này rồi ? Còn không mau tới?"
Trì Uyên một mặt ghét bỏ, mấy trăm năm qua, ta lần đầu tiên đối với hắn không có cứng mồm cứng miệng cả bên ngoài lẫn trong đầu nữa.
"Ngươi làm sao giờ mới đến?"
Ta chạy tới ôm lấy bắp đùi của hắn, nước mũi nước mắ ròng ròng, thuận tiện dắt tay áo của hắn lau mặt, Trì Uyên chưa kịp ghét bỏ ta, mặt lạnh đánh giá đại trưởng lão.
Nương ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn qua ta, hướng ta nháy mắt ra hiệu, ta không thể không tạm dừng một chút:
"Nương, mắt của người có bụi phải không?"
Nương ta nâng trán, ta đành phải nghe một chút tiếng lòng của bà ấy:
【 Nữ nhi ngốc, ngươi nhanh buông ống tay áo của thượng thần xuống!】
Rồi bà ấy lại nơm nớp lo sợ hướng về phía Trì Uyên thở dài:
"Con bé còn trẻ con vô tri, xin thượng thần chớ trách tội."
Trì Uyên hừ lạnh một tiếng, người của đối phương đều ngay lập tức nôn một ngụm m.á.u lớn, sắc mặt xám trắng.
"Cút."
Bọn đại trưởng lão chạy trối chết, chạy không dám quay đầu lại.
Trì Uyên lạ bấm quyết, uy áp xung quanh biến mất, hắn hướng ta cha ném đi một viên dược hoàn:
"Ăn vào, mấy ngày nữa sẽ khỏi hẳn."
Nói xong, tay xách cổ ta vẫn đang còn thút tha thút thít: "Đi."