Phù Sinh Vạn Kiếp Cùng Người - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-07-06 15:28:18
Lượt xem: 2,569
22
Ta cùng Trì Uyên đã có bao nhiêu năm không gặp mặt, ta bế quan mấy chục năm, hôm qua xuất quan , hắn tới gặp ta nói muốn cùng ta tâm sự, ta cự tuyệt.
Ta không biết đối mặt hắn như thế nào, tóm lại, có chút xấu hổ, lại có chút tức giận.
"A Ngâm, ngươi nghe ta nói!"
Thanh Hà muốn tới làm thuyết khách.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Ta không nghe không nghe, con rùa niệm kinh* này!"
( 王八念经: Câu châm biếm, ám chỉ lời nói nhàm chán, vô nghĩa.)
Nói xong câu đó, ta lại có chút hối hận, Thanh Hà ghét nhất người khác mắng hắn là con rùa.
Thanh Hà không tức giận, lẳng lặng canh giữ ở bên cạnh ta.
Hắn nói với ta về ta quá khứ, nhất là những chuyện phát sinh sau khi ta c.h.ế.t đi.
Ta thật không phải là Phượng Hoàng.
Ta là một con Trọng Minh Điểu thượng cổ cuối cùng trên đời này.
Trọng Minh Điểu, một thân thần lực vô song, giúp đỡ chính nghĩa, trừ ma vệ đạo, rất được tiên phàm lưỡng giới yêu quý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-sinh-van-kiep-cung-nguoi/chuong-23.html.]
Mấy chục vạn năm trước, Tiên Ma đại chiến, ta là chiến thần tiên giói, vì bảo vệ vùng thế giới này, cùng Cự Ma đồng quy vu tận, thân tử đạo tiêu.
Trì Uyên là đồ đệ của ta, là cô nhi ta nhặt được.
Sau khi ta chết, hắn kế thừa di chí của ta, tiếp tục thủ hộ trời đất này này.
Sau đó, hắn dùng vạn năm tập hợp đủ các mảnh vỡ hồn phách của ta, đem ta nuôi dưỡng ở băng Vạn Ma Quật, đợi hồn phách từ từ vững chắc, đúng lúc gặp tộc trưởng Phượng tộc mang thai rồi sinh non, hắn làm pháp, đem hồn phách của ta đặt trong phôi thai, nương ta lại là kẻ hiếu động, thần hồn của ta yếu ớt, hắn lại tìm huyền thiết, đem ta bao bọc cực kỳ chặt chẽ.
Nương ta về sau sinh hạ một cái quả trứng sắt, mấy trăm năm cũng không nở, cho nên chỉ có thể dùng để nện hạch đào.
Ta sai mấy chục vạn năm bỏ mình, người phàm vô cùng cung phụng ta, bọn họ dùng gỗ hoặc sắt đúc thành hinhg Trọng Minh Điểu, đặt ở trong nhà, để cho ta trục hung thú, nhà nhà người người thờ phụng, ngày ngày đều dâng một nén nhang.
Trì Uyên đem ta đưa đến thế gian, hấp thu khói lửa cùng tín ngưỡng của phàm nhân, cảm nhận thành kính của bọn họ, thời gian trăm năm, ta rốt cục phá xác mà ra.
Có thể nói, hết thảy của ta bây giờ, đều là công lao của Trì Uyên.
Trước kia hắn là đồ đệ của ta, sau khi ta chết, hắn làm ta sống lại, cho ta sinh mệnh, ân tình ta cho hắn, hắn đã sớm trả hết.
Ta hẳn là nên cảm tạ hắn, nhưng là vừa nghĩ tới là hắn thừa dịp ta tuổi nhỏ, gạt ta làm nhiều chuyện ngây thơ xấu hổ như vậy, ta liền lại giận vừa thẹn.
Hình tượng anh minh thần võ kiếp trước của ta đã bị hắn hủy đến không còn một mảnh, tên nghịch đồ này.
"Thượng thần vì Người, nát tâm tổn trí. Ý nghĩa sống sót nhiều năm của Ngài ấy, chính là phục sinh Người . Thần Quân, Người đừng nóng giận, thượng thần thật rất để ý Người."
"Để ý ta liền coi ta là hầu tử mà đùa nghịch? Biết rõ thể chất đặc thù của ta, trước khi biến hoá không cách nào học pháp thuật, khai ngộ cũng không làm nổi, còn muốn đem ta giữ ở bên người, làm bộ nói muốn ta luyện khẩu quyết, nếu không phải tâm ta cường đại, đã sớm hỏng mất."
"Thượng thần không cho Người về núi Phượng Ngô, chính là sợ Người không cách nào khai ngộ gây thêm phiền toái cho mẫu thân. Ngài ấy hiểu rõ Người, biết Người sẽ không sụp đổ mà."