Phu thê tướng quân rất sợ chế..t - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-11 15:58:07
Lượt xem: 1,097
6.
Chờ trăng chờ sao chờ mòn chờ mỏi, rốt cục chờ được đến đến trước ngày dự sinh của Đào Vân Nhi một tuần.
Chúng ta cẩn thận từng li từng tí chăm sóc, vạn vạn không nghĩ tới Đào Vân Nhi buổi sáng ăn quá no, buổi chiều liền kêu đau bụng.
Lang trung đến xem qua cau mày nói: "Đây là trúng “no bụng độc."
?
Ta: "Cái gì độc?"
Lang trung: "No bụng độc, ăn nhiều nên về sau sinh ra độc tố."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tề Kha mặt không thay đổi vơ lấy cây đao bên cạnh.
Lang trung run run rẩy rẩy: "Tướng quân …Ngài muốn làm gì?"
Tề Kha: "Ta trúng “chặt độc”, đang nghĩ xem thời điểm c.h.é.m ngươi có sinh ra độc tố hay không."
Lang trung: "Cái “ chặt độc “ này là cái gì mà ta chưa từng nghe qua vậy!"
Tề Kha xắn tay áo xông lên: "Chính là từ “ no bụng độc” của ngươi tiến hoá ra đấy? Chính ngươi nghe còn thấy không hợp thói thường đúng không? Ta, con mẹ nó......"
Ta tranh thủ thời gian ngăn hắn lại, đưa tiễn lang trung rồi hít thạt sâu mấy hơi rồi nói: "Vốn là trong kịch bản cũng có chi tiết như thế, nam chính thời điểm từ trong bụng mẹ đã bị trúng độc, cần nhân sâm ngàn năm, hà thủ ô cùng nhiều vật liệu quý báu khác để trị liệu, sau khi sinh ra bách độc bất xâm."
Nhưng làm gì có ai ngờ được rằng Đào Vân Nhi được chúng ta bảo vệ quá tốt, không có cơ hội trúng độc, cho nên hệ thống cho thiết kế cho chúng ta một loại độc mà nghe thôi cũng thấy sôi gan “ no bụng độc”.
Mấy loại thuốc trong sách nói, ra hiệu thuốc lớn đều có thể mua được.
Ngoại trừ cây nhân sâm ngàn năm kia.
Nhân sâm trong hiệu thuốc dài nhất cũng chỉ có trăm năm, theo ta được biết, cái nhân sâm ngàn năm này trong thành chỉ có duy nhất một cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-the-tuong-quan-rat-so-chet/chuong-4.html.]
Vừa cách đây mấy tháng trước, Nguỵ Phong trở lại kinh thành, Thánh thượng ban cho hắn mất rồi.
Thôi, thế là xong đời.
Ta cùng Tề Kha ngồi ở trong sân thở dài thở ngắn.
Nửa ngày, ta mở miệng: "Nếu không ta dùng mỹ nhân kế một chút?"
"Không được!"
Tề Kha thốt luôn mà không kịp suy nghĩ.
Ta nhìn hắn, hắn khó chịu dời ánh mắt: "Coi như không ôm đùi nam chính thì nhà chúng ta cũng có thể chống đỡ mấy năm, cần ngươi phải mỹ nhân kế hay sao?"
"Buổi sáng hôm nay đã có mấy quan viên trong triều vạch tội ngươi ăn không ngồi rồi rồi đó, mắt thấy bọn họ muốn bắt ngươi khai đao, ngươi xác định có thể chống đỡ mấy năm? Lại nói, đứa nhỏ này là nam chính, hắn không sống nổi, thế giới này vẫn tồn tại sao?"
Tề Kha không nói lời nào.
Nửa ngày, mắt hắn long lanh nhìn qua ta: "Còn nhớ hồi lớp mười một chúng ta cùng nhau lên kế hoạch lên văn phòng trộm đồ không?"
Cái này đánh c.h.ế.t ta cũng không thể quên được.
Năm lớp mười một, trường chúng ta nghiêm cấm học sinh mang điện thoại di động đến trường, nhưng cuối cùng không hiểu thế nào mà cả ta và tề Kha lại bị tóm.
Nhưng hôm nay là cuối năm, chúng ta và bè lũ đồng đảng đã hẹn nhau sẽ chuồn ra ngoài chơi.
Thế là ta trong phòng học giả vờ ngất dẫn dụ một đám thầy cô giáo ra ngoài, để Tề Kha ở văn phòng trộm điện thoại trở về..
Về sau điện thoại cũng trộm được ra, ta vì giả vờ ngất rất giống thật, trong lúc được mọi người dìu, thân thể xụi lơ, không biết bằng cách nào lại bị ngã, đầu nện trên mặt đất hôn mê bất tỉnh thật.
Ngày đó Tề Kha cõng ta phi nước đại vào phòng y tế, bởi vì dùng sức đột ngột nên đau cơ, cũng phải nằm giường bên cạnh.
Ta hoài nghi nhìn Tề Kha: "Ngươi cũng không phải là muốn......"
Tề Kha: "Cướp không được thì đến trộm về!"