PHƯỢNG HOÀNG NIẾT BÀN - Phần 9
Cập nhật lúc: 2024-08-13 21:38:51
Lượt xem: 4,047
“Ngươi đại nghịch bất đạo, dám g.i.ế.c cha g.i.ế.c mẹ!”
Lan Uẩn vừa đến đã chụp cho ta một cái mũ to bằng trời.
"Cho dù ngươi là thần Chu Tước thì sao, cũng sẽ bị trời phạt mà thôi, ngươi mau thả cha mẹ ta!"
Ta hờ hững nhìn nàng.
“Cha mẹ ngươi, liên quan gì đến ta?”
Lan Uẩn nghẹn lời, nhưng vẫn nói:
"Bọn họ cũng là cha mẹ của ngươi."
"Ngươi tới cha mẹ ruột cũng muốn hại, sao xứng làm Thần Chu Tước, quả thực heo chó không bằng!"
Bộ dáng hiên ngang lẫm liệt của nàng, thật sự là cảm động trời đất.
"Sinh mà không nuôi, đứt ngón tay có thể báo, mạng bọn họ cho ta, ta đã sớm trả!"
"Ngươi ở bên cạnh nhìn, không phải sao?"
"Ta bây giờ muốn đòi lại, là nợ m.á.u bà bà của ta!"
"Ngươi cũng có phần!"
Ánh mắt ta ngưng trọng, nàng sợ tới mức nhanh chóng trốn sau lưng người khác.
“Sư huynh, nàng muốn g.i.ế.c ta!”
Sư huynh của nàng, chính là thái tử Thiên tộc - Lạc Xuyên Thượng Thần.
Lạc Xuyên kéo tay nàng, tiến lên một bước:
"Ngươi chính là tỷ tỷ của A Uẩn sao?”
“Không phải.”
Ta lạnh lùng trả lời.
Hắn nghẹn ngào một chút:
"Ân oán giữa ngươi và Phượng Hậu Phượng Đế, ta đều đã nghe nói."
"Chỉ là nào có đứa con nào trong thiên hạ này lại làm hại cha mẹ mình, ngươi vẫn là nên khoan dung độ lượng, thả bọn họ ra đi!"
Thật đúng là biết khẳng khái với người khác.
“Nếu ta không thả thì sao?”
Có lẽ hắn chưa từng bị người nào cự tuyệt như vậy, có chút tức giận.
"Ngươi cảm thấy, lấy sức một mình ngươi có thể đối kháng toàn bộ Phượng tộc, thậm chí toàn bộ Tiên giới sao?"
“Giết cha g.i.ế.c mẹ, đại nghịch bất đạo, thiên đạo sẽ không thứ cho ngươi!”
Ta cười nói:
"Ta không có g.i.ế.c bọn họ, bọn họ còn sống đây, ngươi nếu nguyện ý, tùy thời đều có thể dẫn bọn họ rời đi.”
"Nhưng mà... bọn họ đã bị ngươi biến thành đá rồi!"
‘Chút thủ thuật che mắt này, không làm khó được Thượng Thần chứ?”
Ta cười hỏi hắn.
Hắn nửa tin nửa ngờ, vung tay một cái, hai người kia lập tức khôi phục nguyên trạng, ngất đi.
Lan Uẩn vội vàng đi qua xem xét tình huống của bọn họ.
Dường như không có gì không ổn.
Lạc Xuyên lúc này mới yên tâm, chắp tay nói với ta:
"Chính là như vậy, đa tạ!”
Hắn mang theo một nhà ba người kia rời đi.
Đi rồi, không liên quan đến ta.
12.
Không lâu sau, Phượng Minh Sơn lâm vào hỗn loạn cực lớn.
Nghe nói Phượng Đế và Phượng Hậu nổi điên, hai người hợp lực xé nát công chúa Lan Uẩn mà bọn họ yêu thương nhất.
Đến lúc khôi phục ý thức, Lan Uẩn công chúa đã hoàn toàn thay đổi, t.h.i t.h.ể cũng không hợp lại được.
Hai người bắt đầu công kích lẫn nhau, cả hai đều nói rằng đó là lỗi của nhau.
Sau đó vung tay.
Phượng Minh Sơn bị Phượng Hoàng Chân Hỏa đốt cháy, sơn hỏa đốt vài ngày mấy đêm, sinh linh chết, tan.
Những người khác của Phượng tộc cố gắng ngăn cản Phượng Đế Phượng Hậu, nhẹ thì trọng thương, nặng thì c.h.ế.t bất đắc dĩ.
Hai người này thế lực ngang nhau, ai cũng đánh không c.h.ế.t đối phương.
Kỳ quái nhất chính là, rõ ràng đều bị thương trí mạng nhưng lại rất nhanh đã liền lại sống lại.
Vết thương trên người càng ngày càng nhiều, nhìn từ xa, giống như hai bộ xương m.á.u thịt mơ hồ đang đánh nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phuong-hoang-niet-ban-eguz/phan-9.html.]
Quả thực quỷ dị vô cùng.
Cuộc đại chiến vợ chồng này kéo dài một trăm năm.
Hai người đánh cho đến c.h.ế.t đi sống lại.
Thân thể bị đánh nát thành một vũng bùn nhão, nhưng vẫn tụ lại với nhau một cách kỳ lạ và trông không ra người hay quỷ.
Phượng Hậu vốn nổi tiếng với mỹ mạo xinh đẹp, bây giờ hoàn toàn thay đổi, các tiểu tiên linh lực không đủ mà nhìn, nhẹ thì đạo tâm bất ổn, nặng thì thân tử đạo tiêu.
Dần dần, ngay cả người hiểu chuyện cũng không dám đi vây xem.
Cuối cùng, vẫn là Thái Ất tiên tôn của Côn Luân sơn ra mặt, tách hai người ra.
Cũng dùng đại thần thông, định trụ bọn họ.
Cố gắng chữa thương cho bọn họ, dùng vô số tiên thảo linh đan cũng không thấy hiệu quả.
Máu thịt vẫn thối rữa từng tấc như cũ, sâu có thể thấy được xương cốt, đau đến mức hai người ngày đêm kêu rên, nhưng hết lần này tới lần khác đều không c.h.ế.t được.
Khi Thái Ất tiên tôn đến Bồng Lai tiên đảo tìm ta, ta đang ở trước mộ bà bà tế bái.
“Tiểu tiên hữu......”
Ông vẫn gọi ta như trước.
Ta không quay đầu lại, chỉ nói:
"Nếu Tiên Tôn đến khuyên ta, ta chỉ có thể nói xin lỗi với ngài."
“Ta sẽ không tha thứ cho bọn họ, cũng sẽ không thu hồi hình phạt của ta.”
Tiên tôn thở dài một tiếng:
"Bọn họ nên có quả báo này, nhưng... ngươi định trừng phạt bọn họ như vậy bao lâu?”
Ta không nghĩ ông sẽ nói vậy.
Ta vẩy rượu đào bà bà thích uống nhất khi còn sống xuống đất, vẩy xong mới quay đầu lại hỏi:
“Tiên Tôn không phải tới khuyên ta sao?”
Ông lắc đầu lại gật đầu:
"Nếu như cảm thấy hả giận thì liền cho bọn họ một cái c.h.ế.t thống khoái đi."
Ta hơi cụp mắt:
"Giết cha g.i.ế.c mẹ sẽ bị trời phạt đấy."
“Ta thay ngươi giết!”
Ông nói điều này với nụ cười ôn hòa hiền lành nhất.
Ta quay đầu nhìn về phía bia mộ của bà bà.
“Bà bà, người nói xem?”
Gió lay động một gốc cây vạn niên trước mộ, ta phảng phất nghe được thanh âm bà thở dài trong gió.
Phượng Đế Phượng Hậu đã chết, Thái Ất Tiên tôn tự thân xuất thủ, cũng tự tay vạch trần tội ác của bọn họ chiêu cáo Tiên giới.
Phượng Đế Phượng Hậu thân bại danh liệt, nhận hết phỉ nhổ.
Không ai đồng tình với kết cục của bọn họ, phàm là nhắc tới bọn họ, đều phải nhỏ một ngụm nước bọt, mắng vài tiếng đáng đời.
Mấy vị trưởng lão Phượng tộc nhiều lần đến Bồng Lai tiên đảo, mời ta trở về thống lĩnh Phượng tộc.
Ta từ chối.
Ta ở lại Bồng Lai Tiên Đảo thay mặt sư phụ thu nhận đồ đệ.
Sau khi tự mình trở về, mầm non tốt đến bái sư càng ngày càng nhiều.
Tiểu sư muội vẫn rất nhát gan, thường thường vừa khóc vừa đánh người.
Sau ta, trong một lần thi đấu tiên môn, nàng vừa khóc vừa đánh bại toàn đấu trường, giành được vòng nguyệt quế.
Những đối thủ kia tức giận đến mức đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, nhao nhao mắng nàng không biết liêm sỉ, nào có người nào vừa đánh vừa khóc?
Hại bọn họ lơ là, cho rằng nàng là một con gà yếu đuối.
Kết quả nàng khóc là thật, xuống tay cũng tàn nhẫn thật.
Có hai vị chúng ta làm gương, các sư đệ sư muội khác càng chăm chỉ tu luyện.
Danh tiếng của Bồng Lai Tiên Đảo cũng ngày càng hiển hách.
Trải qua mấy trăm năm, tiên môn nhỏ chưa bao giờ lọt vào dòng chính cuối cùng đã chen chân vào hàng ngũ tiên môn nhất lưu.
Ta vẫn thỉnh thoảng đến trước mộ bà bà, mỗi khi ta ngẩng đầu lên, Vạn Thanh Niên sẽ lay động cành lá, phát ra tiếng "Tây Tây".
Từ sau khi bà đi, chỉ có cái cây này nhẹ nhàng gọi nhũ danh của ta như vậy.
Ta không phụ kỳ vọng của bà, sống thành bộ dáng nhân vật truyền kỳ trong chuyện xưa của bà.
Chỉ là bà không nhìn thấy nó.
Bà bà...... Con nhớ người lắm.
- Hết -