QUẢ BÁO KHÔNG BỎ SÓT MỘT AI - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:13:42
Lượt xem: 2,099
7.
Đòn phản công của Lộ Thiển Thiển đến muộn hơn dự tính một chút.
Cô ta giả vờ không ngăn được mẹ chồng đập phá cửa nhà tôi. Tôi mặt không chút biểu cảm nhìn Lộ Thiển Thiển diễn trò, từ từ đóng cửa tủ lạnh lại.
Lâm Tùy Hành không muốn ở bên tôi, chỉ muốn bám lấy Lộ Thiển Thiển, nhưng hắn bây giờ chẳng làm gì được.
Khi mẹ chồng cùng Lộ Thiển Thiển đi đến, mắt Lâm Tùy Hành sáng bừng.
Mẹ chồng vốn là người kiêu ngạo, nhưng lúc này trông vô cùng tiều tụy, dù vậy ánh mắt bà vẫn đầy hung ác như kền kền nhắm vào con mồi.
“Cảnh Nhiên, cô tự ý từ bỏ điều trị cho Tùy Hành, không hỏi ý tôi đã hiến tạng của nó, còn bôi nhọ nó đủ kiểu, có phải hay không?”
Dù không mấy quan tâm, nhưng Lâm Tùy Hành vẫn là con trai ruột của bà, bất cứ người mẹ nào cũng khó lòng chấp nhận đứa con của mình lại đột ngột qua đời.
Lộ Thiển Thiển đắc ý khi nghĩ rằng tôi chỉ là một bà nội trợ, không thể đấu lại người phụ nữ mạnh mẽ như mẹ chồng, cố tình đến khiêu khích.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Bác gái, cô ấy cố tình hại c.h.ế.t Tùy Hành, cho dù cháu và anh ấy có lỗi trong chuyện tình cảm, hai người họ vẫn có thể chia tay trong hòa bình, hà tất gì phải hành hạ Tùy Hành như vậy.”
Nhìn vẻ mặt đau khổ của Lộ Thiển Thiển, trong mắt Lâm Tùy Hành thoáng hiện vẻ xót xa.
Tôi nhướng mày: “Mẹ, mẹ có biết người phụ nữ bên cạnh mẹ là kẻ thứ ba chen vào hôn nhân của tôi không?”
Mẹ chồng cau mày: “Tùy Hành nói với tôi rằng hai người đã quyết định làm thủ tục ly hôn rồi.”
Ý tứ chính là, cho dù Lộ Thiển Thiển có phải là kẻ thứ ba hay không, tôi cũng không nên tự ý từ bỏ mạng sống của Lâm Tùy Hành.
Trước đây, tôi luôn giữ sự tôn trọng tối thiểu với mẹ chồng vì là phận con dâu, nhưng giờ thì điều đó chẳng còn cần thiết nữa.
Tôi mỉa mai: “Vậy hôm nay mẹ đến đây làm gì? Là cảm thấy hối hận khi đứa con trai chưa từng được coi trọng của mẹ đã chết, nên mới đến đây trách móc tôi sao?”
Cả nhà Lâm Tùy Hành đều giống nhau, ích kỷ tới vậy.
Lúc Lâm Tùy Hành còn sống, mẹ chồng chẳng hề quan tâm đến hắn.
Khi bệnh viện cần gia đình ký tên để phẫu thuật, bà ấy bận tổ chức sinh nhật cho con gái riêng của mình.
Thậm chí, tận khi Lâm Tùy Hành qua đời, bà ấy cũng chỉ biết chuyện qua lời tố cáo của Lộ Thiển Thiển.
Mặt bà biến sắc, trong mắt thoáng qua vẻ xấu hổ, “Tôi không trách cô, tôi đã hỏi bác sĩ rồi, Tùy Hành vốn có cơ hội sống sót, nhưng là cô chủ động từ bỏ nó.”
Giọng bà lạnh lùng, “Dù tình cảm hai người như thế nào, trước chuyện sinh tử này cũng nên báo cho tôi một tiếng chứ!”
Hừ!
Tôi quá mệt mỏi rồi, chẳng buồn giả lả nữa, trực tiếp mở ngăn lạnh dưới cùng của tủ đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/qua-bao-khong-bo-sot-mot-ai/chuong-5.html.]
Khuôn mặt nhỏ của con gái, phủ đầy sương băng, rõ ràng hiện ra. Con bé lặng lẽ nằm trong ngăn tủ đông, cơ thể nhỏ bé mềm mại đã trở nên cứng ngắc, lạnh lẽo.
“Ah— Cô đang làm gì vậy!”
Lộ Thiển Thiển và mẹ chồng lùi lại một bước, như thấy ma mà hét lên.
Tôi lạnh lùng liếc nhìn họ, ngồi xuống và nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt con gái mình. Thật ồn ào.
Mẹ chồng nhìn thấy người trong tủ lạnh, n.g.ự.c phập phồng, bàng hoàng đến nỗi một lúc sau mới thốt ra lời.
Tôi đưa ngón tay ra hiệu “suỵt” về phía con gái, sợ làm con thức giấc, từ từ đóng cửa tủ lạnh lại.
“Mẹ, con biết mẹ nhận được tin tức muộn màng. Lộ Thiển Thiển đã nói cho mẹ về cái c.h.ế.t của con trai mẹ, nhưng có nói luôn về cái c.h.ế.t của cháu nội hay không?”
Trái tim tôi như bị ai cưa lấy, nước mắt không thể kiềm chế mà rơi xuống, tôi cắn chặt răng.
“Trong lúc mẹ thương xót cho con trai mẹ, làm ơn cũng thương xót cho cháu nội đi. Mẹ có biết con bé đã c.h.ế.t như thế nào không?”
“Mẹ chỉ sinh con ra mà chẳng quan tâm nuôi dạy. Mẹ đã mang một kẻ như Lâm Tùy Hành vào thế giới này để rồi anh ta lại hại c.h.ế.t Lộ Lộ.”
“Mẹ có biết không? Chính là do người phụ nữ bên cạnh mẹ đấy. Cô ta giả vờ nói rằng con ch.ó bị bệnh, ép Lâm Tùy Hành mang nó đi khám, để lại Lộ Lộ một mình ở nhà, khiến con bé vô tình gặp tai nạn mà bỏ mạng.”
Tôi siết chặt nắm tay để giữ bình tĩnh, đánh mạnh vào tim của mẹ chồng.
“Con bé đã sợ hãi đến mức nào! Khi chết, con bé vẫn gọi một tiếng 'ba' đấy!”
Mắt tôi đỏ ngầu, nhìn như một con quỷ bò lên từ địa ngục, giọng nói điên cuồng, “Mẹ vốn dĩ cũng không quan tâm đến Lâm Tùy Hành. Giờ giả bộ đau lòng thì có ích gì. Khi mẹ tức tối đến đây trách móc tôi, có từng nhìn xem rằng chính Lâm Tùy Hành vì không muốn đánh thức Lộ Thiển Thiển mà đã bỏ lỡ cơ hội sống không?”
“Lâm Tùy Hành đã nhường cơ hội sống cuối cùng cho Lộ Thiển Thiển đấy.”
“Kẻ hại c.h.ế.t Lâm Tùy Hành là Lộ Thiển Thiển, vậy mà mẹ lại đến đây gây sự với tôi vì kẻ thù của con mình sao?”
Tôi không tiếp tục kiềm chế nữa, mặc sức trút giận.
Mặt mẹ chồng đột ngột thay đổi, giận dữ nói, “Cô điên rồi, Cảnh Nhiên, cô thật sự điên rồi!”
Lâm Tùy Hành kinh hãi nhìn tủ lạnh, không thể tưởng tượng rằng tôi lại giữ t.h.i t.h.ể con gái mình ở nhà.
Hắn nhìn tôi như thể mới gặp mặt lần đầu, “Cảnh Nhiên, Lộ Lộ đã c.h.ế.t rồi, cô giày vò tôi thì thôi đi, nhưng sao lại giày vò cả Lộ Lộ cơ chứ?”
Tôi bật cười lạnh lùng, nhìn sang mẹ chồng, “Mẹ đến đây để làm gì? Muốn cùng kẻ thứ ba này ép c.h.ế.t tôi sao?”
Trên mặt mẹ chồng thoáng vẻ hối hận và phiền muộn, nhưng phần nhiều là sững sờ và lúng túng.
Bà ta nhanh chóng tránh ánh mắt tôi, gần như là chạy trốn, “Chuyện giữa các người tôi không biết và cũng không muốn dính dáng, Cảnh Nhiên, cô là vợ của Tùy Hành, cô tự liệu mà hành xử, còn chuyện của Lộ Lộ, tôi sẽ điều tra rõ.”
“Bác ơi!” Lộ Thiển Thiển không ngờ chỗ dựa của mình lại sụp đổ nhanh đến vậy, không cam lòng mà chạy theo ra ngoài.
Tôi lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, lòng chẳng chút d.a.o động, điều tra đi, điều tra xem đứa con trai bà sinh ra đã khốn nạn đến thế nào.