QUÁ ĐỖI XAO XUYẾN - 3
Cập nhật lúc: 2024-10-24 19:13:51
Lượt xem: 120
Tôi nhìn quanh bốn phía, ngoài những dụng cụ lạnh lẽo chỉ còn lại tôi và Kỷ Trầm, đây không phải là cơ hội tốt để chúng tôi gia tăng tình cảm sao?
Tôi giả vờ thẹn thùng đi đến bên Kỷ Trầm, cười ngại ngùng: “Thật là trùng hợp, sao lại khóa đúng hai chúng ta nhỉ Kỷ Trầm…”
Kỷ Trầm nhíu mày nhìn tôi: “Cậu bình thường một chút đi.”
Tôi thu lại nụ cười, bĩu môi: “Tớ vừa mang dụng cụ về, còn cậu thì sao?”
quay mặt đi: “Tôi… Tôi cũng mang dụng cụ.”
Chỉ là Kỷ Trầm tình cờ đi qua một khu rừng nào đó, và tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tạ Thanh và cô gái kia. Cậu ấy không muốn quan tâm đến những chuyện này, nhưng người đó là Đường Khả.
Cậu ấy chỉ muốn đến xem một chút, không ngờ cũng bị khóa lại.
Tôi đã gọi to ra ngoài cửa sổ đến khản cả giọng, nhưng không thấy ai đến. Trời dần tối, tôi vừa đói vừa lạnh, phải ngồi xổm ôm lấy mình.
Tôi đã chấp nhận việc mình bị nhốt trong phòng dụng cụ, không thể ra ngoài.
Điều duy nhất đáng vui mừng là tôi ngẩng đầu nhìn thấy Kỷ Trầm dựa vào bàn.
Có lẽ đó là điều đáng vui mừng nhất.
Dạ dày tôi kêu lên không đúng lúc, càng trở nên nổi bật trong căn phòng yên tĩnh. Cảm nhận ánh mắt lạnh lùng từ Kỷ Trầm, tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng.
"Cậu đói à?" Cậu ấy hỏi.
Tôi đứng bật dậy, muốn thể hiện rằng mình vẫn ổn, không sao cả.
Ai ngờ ngồi lâu tê chân, tôi đứng dậy đột ngột lại thiếu oxy, cơ thể không kiểm soát được ngã sang một bên.
Khi tôi chuẩn bị ôm lấy đất mẹ, một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào một vòng tay ấm áp, mang theo hương thơm.
Tôi theo phản xạ ôm chặt người đó.
“Cậu định ôm bao lâu nữa?”
Cho đến khi tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Kỷ Trầm trên đầu, tôi mới phản ứng lại. Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng buông tay ra, có chút xấu hổ.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên ngượng ngùng và mập mờ. Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng tôi đã phá vỡ sự im lặng.
"Kỷ Trầm, cậu đã ăn chưa?" Hỏi xong câu này, tôi muốn tự tát mình một cái.
Kỷ Trầm dừng lại một chút: “Chưa ăn, còn cậu?” Trong giọng nói có chút ý cười.
“Tôi cũng chưa…”
Giữa hai người không còn giao tiếp nào nữa, cậu ấy đút hai tay vào túi đứng dựa vào bàn, còn tôi thì ôm tay ngồi xổm trên đất.
Đến khi màn đêm buông xuống, thời tiết mới thực sự lạnh.
Tôi chỉ mặc một chiếc áo đồng phục ngắn tay, vì có tiết thể dục nên tôi để áo khoác lại trong lớp, giờ lạnh quá khiến tôi nổi cả da gà.
Tôi cố gắng xoa xoa cánh tay, hy vọng có thể ấm hơn một chút. Bỗng nhiên có một chiếc áo khoác được khoác lên người tôi, mang theo mùi hương đặc trưng của Kỷ Trầm.
Tôi ngẩng đầu lên, cậu ấy nhìn tôi từ trên cao, ánh mắt thoáng hiện chút không tự nhiên: “Hơi nóng.”
Sau đó cậu ấy tìm một chỗ nằm xuống.
“Sáng mai sẽ có người đến, chấp nhận nằm một đêm đi.”
Tôi khóc không ra nước mắt, thật muốn nói với cậu ấy rằng sáng mai là Chủ nhật, giáo viên không đi làm.
Tôi không mang theo điện thoại, không thể gọi người đến cứu mình, cũng không thể xem giờ.
Cũng không biết khi phát hiện tối nay tôi không về nhà, mẹ tôi sẽ như thế nào.
Đêm càng lúc càng sâu, cơn buồn ngủ cũng từ từ ập đến, cho đến khi tôi không thể chịu đựng nổi.
Tôi đi đến bên Kỷ Trầm, lưỡng lự rất lâu.
Tôi có nên ngủ không? Nếu ngủ thì tôi ngủ ở đâu? Không lẽ lại ngủ cùng Kỷ Trầm?
Nhưng… Tôi nhìn xung quanh, cũng không có chỗ nào khác để ngủ cả.
Chỉ có chỗ này có thể nằm một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/qua-doi-xao-xuyen/3.html.]
Tôi hít một hơi thật sâu, cẩn thận nằm xuống, không ngờ vẫn làm Kỷ Trầm tỉnh dậy.
"Cậu làm gì vậy?" Cậu ấy nheo mắt hỏi tôi.
"Tôi ngủ..." Tôi nhỏ giọng trả lời.
Kỷ Trầm im lặng một lúc, chuẩn bị đứng dậy: “Được.”
Tôi nhanh tay nắm lấy cánh tay cậu ấy: “Không có chỗ nào khác, chỉ chỗ này, tôi đảm bảo sẽ không chạm vào cậu, cậu nằm xuống đi.”
Thấy ánh mắt kỳ lạ của Kỷ Trầm, tôi mới nhận ra mình lại nói sai.
Tôi im miệng rút tay lại, mở to mắt nhìn cậu ấy. Kỷ Trầm dừng lại một lúc, lặng lẽ nằm xuống.
Tôi cứng người không dám chạm vào Kỷ Trầm, cứ như vậy trôi qua một lúc mà không có chút buồn ngủ nào.
Kỷ Trầm thì thở đều, ngủ rất say.
Tôi nằm nghiêng lặng lẽ nhìn cậu ấy, tóc mái mềm mại rủ xuống trán, lông mi dày và cong, mũi cao thẳng, đôi môi… mỏng mà quyến rũ.
Ngũ quan tinh tế, đường nét rõ ràng.
Đẹp thật, không hổ danh là người tôi thích.
Khi tôi đang mơ màng suy nghĩ, Kỷ Trầm đột nhiên trở mình, đối diện với tôi.
Tôi lập tức ngớ người, thậm chí thở cũng trở nên cẩn thận.
Lông mi của Kỷ Trầm sắp có thể chạm vào lông mi của tôi rồi!
Gần quá!
Tim tôi "thình thịch" đập mạnh, tôi nuốt một ngụm nước bọt.
Kỷ Trầm đã ngủ say, cho dù tôi lén hôn một cái, cũng sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ?
Không được không được, Đường Khả, sao lại có thể lợi dụng lúc người khác khó khăn như vậy! Chúng ta là những người quân tử! Quân tử…
Quân thằng bố nó tử chứ.
Cuối cùng lý trí đã bị ném ra sau đầu, tôi hít sâu một hơi, từ từ tiến gần đến đôi môi của Kỷ Trầm. Tôi nhẹ nhàng chạm vào, êm ái như đã dự đoán.
Rồi tôi lo lắng lùi lại, may thay, cậu ấy không tỉnh dậy.
Cơn buồn ngủ kéo đến, tôi nhắm mắt lại và ngủ say.
Sáng hôm sau, tôi bị Kỷ Trầm gọi dậy, ngồi dậy nhìn cậu ấy với ánh mắt ngái ngủ.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Kỷ Trầm giơ tay, vỗ nhẹ lên trán tôi: "Đi thôi, cửa mở rồi."
Tôi quay sang cửa, thấy mặt mày Tạ Thanh tái xanh, còn mặt mày giáo viên thể dục thì bàng hoàng.
Tôi vội vàng bò dậy, đứng thẳng lưng: “Chào buổi sáng thầy ạ.”
Kỷ Trầm nắm tay tôi đi ra khỏi phòng dụng cụ. Khi đi qua bên Tạ Thanh, cậu ấy khẽ liếc nhìn cô ta với vẻ lạnh lùng.
Về đến nhà, tôi tưởng sẽ bị mẹ đánh cho một trận, nhưng sau đó mới biết Nhan Đình đã giúp mình che giấu.
Tôi chạy đến nhà Nhan Đình ôm chầm lấy cô ấy, đồng thời kể lại về đêm bị nhốt cùng Kỷ Trầm, chỉ là bỏ qua nụ hôn đó.
Nhan Đình cười đầy damdang: “Được đấy, Đường Khả, nhìn như mối quan hệ của cậu với học sinh xuất sắc Kỷ đã tiến xa hơn một bước rồi đấy~"
Tôi ngượng ngùng quay mặt đi: “Đáng ghét hà~”
Nhan Đình đột nhiên nghiêm túc: “Nhưng Khả Khả, cậu không thấy chuyện này quá trùng hợp không? Sao lại đúng lúc cậu bị khóa?”
Tôi xua tay không quan tâm, nói rằng cửa bị gió thổi khóa lại, tôi cũng chỉ tình cờ bị nhốt.
Nhưng Nhan Đình không nghĩ vậy, cô ấy vuốt cằm trầm tư: “Khả Khả, cậu vẫn nên cẩn thận. Tớ luôn cảm thấy chuyện này không phải vô tình, mà là có người cố tình nhắm vào cậu.”
Tôi còn tưởng rằng, sau đêm ngọt ngào trong phòng dụng cụ, tôi và Kỷ Trầm sẽ có bước nhảy vọt, nhưng có cái quái gì đâu!
Cậu ấy vẫn lạnh lùng như cũ.
Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng!