QUÁ ĐỖI XAO XUYẾN - 5
Cập nhật lúc: 2024-10-24 19:14:44
Lượt xem: 117
Tôi không biết làm thế nào để áp dụng công thức gì đó, ngữ pháp từ vựng thì tôi hoàn toàn không hiểu gì.
Tôi vò đầu gãi tai đến mức suýt rụng tóc!
(Ngọc Tử viết truyện ngọt khắc họa quá đỗi chân thật!)
Tôi lấy điện thoại ra, thấy tên Kỷ Trầm nằm yên trong danh bạ, không hiểu sao lại bấm gọi.
Cho đến khi bên kia vang lên giọng nói hơi ngái ngủ của Kỷ Trầm, tôi bỗng nhận ra, vội vàng cúp máy.
Đường Khả ơi Đường Khả! Mày đang làm gì vậy!
Bây giờ là nửa đêm! Mày làm phiền người khác ngủ đấy!
Điện thoại tôi reo lên, tên Kỷ Trầm nhảy múa điên cuồng trên màn hình. Tôi hít thở sâu vài lần mới bắt máy.
“Alô?”
“Cậu sao vậy?” Giọng nói Kỷ Trầm tỉnh táo hơn lúc nãy nhiều, trong giọng có chút lo lắng. Tôi nghĩ nát óc mà không biết phải giải thích thế nào, chỉ đành thẳng thắn thừa nhận.
“Tôi không hiểu công thức, khó c.h.ế.t đi được.”
Kỷ Trầm nắm chặt điện thoại, tim suýt nữa vọt ra khỏi cổ. Cậu đột nhiên nhận được cuộc gọi của Đường Khả, nhìn đồng hồ đã nửa đêm, còn tưởng cô ấy gặp chuyện gì. Nghe thấy giọng nói có chút uất ức trong điện thoại, Kỷ Trầm cố nén nụ cười.
“Viết lại những công thức cậu không hiểu đi, mai tôi sẽ giảng cho cậu.”
“Được rồi~ Cảm ơn đại thần Kỷ~ Vậy cậu nghỉ sớm nhé, đắp chăn cho kỹ, đừng để cảm lạnh, mai nhớ mặc nhiều vào, trời lạnh rồi đóa~ Chúc ngủ ngon~”
“Ừ, chúc ngủ ngon.”
Kỷ Trầm nói chúc ngủ ngon với tôi, thật là vận may mấy đời mới có được!
Tôi ôm điện thoại cuộn tròn trên giường.
Tối đó, tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy Kỷ Trầm đè tôi vào tường, nâng cằm tôi lên nói: “Cô gái, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.”
Sau đó cậu ấy cúi xuống, từ từ tiến lại gần môi tôi.
Khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, chuông báo thức chói tai vang lên.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Tôi ngồi bật dậy khỏi giường, muốn g.i.ế.c cái chuông đó.
Chỉ là nghĩ vậy thôi.
Quả nhiên Kỷ Trầm là người nói được làm được. Những công thức vốn dĩ rất khó hiểu đều trở nên đơn giản và rõ ràng dưới lời giảng của cậu ấy.
Nhờ có cậu ấy, điểm số của tôi đã tiến bộ rất nhiều.
Tôi thậm chí còn dám nghĩ đến việc nếu không thì lên lớp 11, có thể đăng ký khoa tự nhiên, ít nhất cũng có thể ngồi cùng bàn với Kỷ Trầm.
Hình ảnh Kỷ Trầm giảng bài rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn nhìn thẳng vào mắt tôi, để xác định tôi có thật sự đang nghe không.
Ánh nắng chiều ấm áp chiếu lên người cậu ấy, ấm áp và rực rỡ.
“Đường Khả, cậu có đang nghe không?” Cậu ấy nhướng mày.
Tôi vội vàng gật đầu: “Tớ đang nghe, đang nghe.”
Kỷ Trầm thở dài bất lực: “Hôm nay đến đây thôi, thấy cậu cũng không còn tâm trí, mai tiếp tục.”
Nói xong, cậu ấy xách ba lô lên, kéo ghế ra định đi.
Tôi tưởng cậu ấy giận vì mình lại lơ đãng, vội vàng theo sau: “Không phải đâu Kỷ Trầm, tớ thật sự đang nghe, lúc nãy tớ…”
Câu nói chưa kịp nói xong, Kỷ Trầm đột nhiên dừng bước quay lại. Tôi vì quán tính không kịp dừng lại, đ.â.m vào lòng cậu ấy.
Trong khoảnh khắc ấy nhịp tim tôi đột ngột ngừng lại, vài giây sau, tim tôi đập dữ dội. Khoảng cách gần quá, thậm chí tôi còn cảm nhận được nhịp tim của Kỷ Trầm.
Tôi không dám ngẩng đầu nhìn cậu ấy, không dám động đậy, ngay cả hít thở cũng trở nên cẩn thận.
Không khí tràn ngập hơi thở khác thường, bầu không khí mập mờ này kéo dài cho đến khi có tiếng của Tạ Thanh từ cửa sau vang lên: “Kỷ Trầm?”
Tôi ngẩng đầu nhìn, ánh mắt của cô ta có chút kỳ lạ, trong mắt có sự ghen tị rõ rệt.
Tôi hơi lúng túng đẩy Kỷ Trầm ra, đầu óc hỗn loạn, nói cũng không lưu loát: “Tôi… Không phải… Thực ra…”
Tạ Thanh không thèm để ý đến tôi nữa, bước vào nghiêng đầu cười với Kỷ Trầm: “Bố tớ gọi cậu về nhà ăn cơm, bố cậu cũng ở đó.”
Kỷ Trầm gật đầu nhẹ: “Biết rồi.”
Tạ Thanh khoác tay cậu ấy, cười rạng rỡ trước mặt tôi: “Vậy chúng ta đi thôi, họ còn đang chờ đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/qua-doi-xao-xuyen/5.html.]
Kỷ Trầm nhìn tôi có chút do dự, cuối cùng chỉ nói: “Về sớm nhé.”
Nhìn họ rời đi, một cặp trai tài gái sắc, thật là xứng đôi.
Lần đầu tiên tôi có ý nghĩ muốn lùi bước.
Dường như Tạ Thanh gần gũi với Kỷ Trầm hơn tôi. Bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cô ta biết rõ tất cả sở thích của Kỷ Trầm, bạn bè của họ đều quen biết nhau, cha mẹ cũng vậy. Cô ta xuất sắc hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi, và... Cô ta xứng với Kỷ Trầm hơn một chút.
Đó là lần đầu tiên tôi tự hỏi bản thân.
Đường Khả, liệu mày có thực sự xứng đáng đứng bên cạnh Kỷ Trầm không?
Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra.
Việc thích Kỷ Trầm, tôi đã làm trong ba năm, nhưng có vẻ như chỉ là chuyện của riêng tôi.
Hơn nữa, không có kết quả.
Về đến nhà, tôi mệt mỏi rã rời, lầm lũi bước vào phòng.
Mẹ tôi gọi từ phía sau: "Ăn cơm đi, Khả Khả."
"Con không đói, bố mẹ ăn đi."
Nói xong, tôi đóng cửa lại, chui vào chăn.
Tôi nhìn lên trần nhà với ánh đèn trắng sáng, lòng chật chội và nặng nề.
Liệu tôi có nên từ bỏ việc thích Kỷ Trầm không?
Tôi bắt đầu dần dần xa lánh Kỷ Trầm, đổi chỗ cho Tạ Thanh như cô ta mong muốn.
Cô ta khoác tay tôi, cười một cách giả tạo: "Cảm ơn cậu nhé, Khả Khả~"
Tôi gạt tay Tạ Thanh ra, nhìn về phía Kỷ Trầm đang đứng sau lưng cô ta. Có vẻ cậu ấy muốn nói gì đó nhưng lại thôi, rồi quay lưng đi về chỗ của Tạ Thanh.
Không phải bên cạnh Kỷ Trầm không có cô gái khác.
Bọn họ luôn chặn Kỷ Trầm ở cầu thang để đưa thư tình, trong giờ thể dục thì đưa nước, ngăn kéo luôn đầy những đồ ăn vặt và giấy viết thư màu hồng, giả vờ vô tình va vào cậu ấy, tôi đều cảm thấy không có gì.
Thậm chí có chút muốn cười.
Nhưng Tạ Thanh, có vẻ như không giống họ.
Hai người họ chỉ ăn một bữa thôi, mà tôi lại ghen tị đến phát điên.
Nhan Đình biết được tâm tư nhỏ của tôi, cô ấy không vạch trần tôi.
"Ôi, trường chúng ta không thiếu gì ngoài hot boy, chị sẽ tìm thêm cho em một người nhé." Cô ấy ôm vai tôi, nháy mắt trêu cho tôi vui.
Tôi kéo khóe miệng, cố gắng nặn ra một nụ cười.
Tôi nhanh chóng hòa nhập với những người xung quanh, mỗi ngày không tim không phổi cười đùa thoải mái.
Nhan Đình rất vui, cô ấy nói: "Khả Khả, tớ còn tưởng cậu sẽ không vượt qua được nữa chứ."
“Vượt qua cái gì? Các cậu đang nói gì vậy?” Trịnh Vọng quay lại cười nham nhở.
Ôi, quên nói.
Trịnh Vọng là một người bạn mới mà tôi quen khi ngồi ở đây.
Cậu ấy cũng là một học sinh chuyển trường như Tạ Thanh.
Tôi giơ tay gõ nhẹ vào đầu cậu ấy: "Đừng có xen vào, đưa tớ vở ghi, nhanh lên!"
Trịnh Vọng bĩu môi đưa vở ghi cho tôi, tôi cúi đầu chép.
Ngay cả Nhan Đình cũng không nhận ra, như vậy thì tốt.
Chỉ có tôi biết, mỗi ngày không biết tôi đã nhìn lén Kỷ Trầm bao nhiêu lần, lại luôn quay đầu đi vào khoảnh khắc cậu ấy sắp nhìn về phía mình.
Tôi lén lút, cẩn thận chôn giấu tất cả những tâm tư nhỏ bé.
Sau khi đổi chỗ, Tạ Thanh bắt đầu đi bên cạnh Kỷ Trầm mỗi ngày.
Đi học, tan học, giờ ra chơi, giờ thể dục.
Ở đâu có Kỷ Trầm, ở đó luôn có Tạ Thanh.
Mặc dù Kỷ Trầm luôn nhíu mày.