QUÁ ĐỖI XAO XUYẾN - 8
Cập nhật lúc: 2024-10-24 19:15:56
Lượt xem: 121
Mày có thể làm được, Đường Khả, mày nhất định có thể, có gì đâu chỉ là tặng một cái khăn choàng thôi! Mày nhất định có thể!
Sau khi động viên bản thân, tôi lấy cái hộp từ trong ngăn kéo đưa cho Kỷ Trầm.
“Nè, quà của cậu.”
Kỷ Trầm nhận lấy, nhìn trái nhìn phải: “Không phải nói không chuẩn bị gì sao?”
“Cậu có muốn không? Không thì trả lại đây!” Nói xong tôi đưa tay định giật lại, cậu ấy nhanh chóng cầm hộp đi mất, tôi hụt tay.
Ban đầu tôi định trừng mắt nhìn Kỷ Trầm, nhưng quay lại mới nhận ra vị trí này không ổn chút nào.
Tôi gần như đang nằm trên đùi cậu ấy.
Kỷ Trầm cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy ý cười như sắp tràn ra ngoài.
Đây là Kỷ Trầm mà tôi chưa từng thấy, trong lúc nhất thời tôi nhìn mà ngây người.
Cho đến khi giọng của Trịnh Vọng vang lên: “Đường Khả, cậu đang làm gì vậy?”
Tôi vội vàng bò dậy, chỉnh lại tóc có chút lúng túng: “Không làm gì cả.”
Trịnh Vọng nhíu mày, tinh mắt lấy từ trong cặp của tôi ra cái khăn xấu xí: “Đường Khả, đây chính là quà hôm qua cậu nói tặng tớ đúng không? Wow, còn là do cậu tự tay đan nữa! Thật cảm động quá!”
Tôi vô thức quay đầu nhìn Kỷ Trầm. Cậu ấy giữ vẻ mặt bình tĩnh, lông mày hơi nhíu lại.
Tôi…
Quà tôi định tặng Trịnh Vọng chỉ là một câu chúc phúc thôi mà, trời ơi!
Kỷ Trầm nhìn cái khăn xấu xí trong tay Trịnh Vọng, lại nhìn cái hộp được đóng gói cẩn thận trong tay mình, cười lạnh.
“Cái của tôi là mua, còn cái của anh ta là đan?”
Trịnh Vọng cười tự mãn: “Chậc, không sao, tớ không chê.”
Nói xong cậu ấy còn quàng cái khăn xấu xí quanh cổ, cười với tôi đầy ẩn ý: “Thật ấm áp, cảm ơn Khả Khả.”
Kỷ Trầm đứng dậy rời đi, không đến buổi tự học tối.
Chắc chắn là cậu ấy tức giận lắm.
Tôi nhìn quanh như ngồi trên đống lửa, cuối cùng chờ đến khi chuông tan học vang lên, ôm hộp chạy vù ra ngoài.
Gọi điện cho Kỷ Trầm cũng không bắt máy, tôi sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Cuối cùng khi tôi gọi lần thứ n, cậu ấy mới bắt máy.
“Cậu ở đâu???”
Kỷ Trầm im lặng một lúc lâu, mới nói nhỏ: “Sân bóng rổ.”
Cúp điện thoại tôi liền chạy đến, quả thật ở sân bóng rổ.
Kỷ Trầm ngồi trên ghế, đầu đầy mồ hôi, áo khoác cũng đã cởi bỏ vứt bên cạnh.
Dưới chân cậu ấy là một trái bóng rổ, nhìn dáng vẻ này chắc chắn là đã chơi bóng cả đêm!
Tôi đưa hộp cho Kỷ Trầm, cậu ấy quay mặt đi: “Tôi không muốn.”
Tôi ngồi xuống, vui vẻ hỏi Kỷ Trầm: “Tại sao cậu không muốn?”
“… Sao quà của tôi lại là mua.” Anh nói nhỏ.
Tôi vừa tức vừa buồn cười, Kỷ Trầm ghen đáng yêu như vậy sao?
Tôi nắm lấy đầu cậu ấy, nhìn nghiêm túc: “Cái khăn trong tay Trịnh Vọng cũng là của cậu.”
“Tôi không tin.”
Tôi… Tôi lại nhất thời không nói được gì, cậu ấy nói chuyện luôn dứt khoát như vậy sao?
Tôi xoa trán, từ đầu đến cuối kể cho Kỷ Trầm về sự việc.
“Vậy cậu đã hiểu chưa, Kỷ Trầm? Hai cái khăn đều là của cậu.” Tôi nói rất nhiều, cuối cùng Kỷ Trầm mới kiêu ngạo gật đầu.
“Vậy cậu đi lấy lại cái khăn của Trịnh Vọng đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/qua-doi-xao-xuyen/8.html.]
“Không phải cậu ấy đã có một cái rồi sao? Cái đó xấu như vậy, cậu cần nó làm gì?”
Kỷ Trầm quay mặt đi: “Đồ của tôi, xấu cũng là của tôi.”
Thật sự phục ông cố nội này, phải cung phụng thôi! Cung phụng!
“Được rồi, được rồi, để mai tớ lấy đồ về, đừng có ghen nữa được không?”
Dường như bị tôi nói đúng tâm tư, tai của Kỷ Trầm ngay lập tức đỏ ửng: “Cậu... Cậu nói bậy gì thế? Tôi đâu có ghen.”
Tôi mỉm cười: “Được, cậu không ghen, vậy xin hỏi cậu nhỏ Kỷ Trầm, tại sao cậu trốn học buổi tối ở đây chơi bóng một mình? Không phải vì tâm trạng không tốt à? Muốn giải tỏa một chút? Vậy rốt cuộc là vì sao tâm trạng không tốt thế?”
Kỷ Trầm đứng dậy, mắt nhìn tôi một cái, nhẹ nhàng nói: “Vì đồ của mình bị người khác để ý.”
“Đồ này... Là chỉ tôi sao?” Tôi cẩn thận hỏi.
Kỷ Trầm nhìn tôi thật lâu: “Cậu nghĩ sao?” Âm cuối hơi nhấn, trong đôi mắt sáng ngời ấy mang theo sự quyến rũ c.h.ế.t người.
Mặt tôi ngay lập tức nóng lên, tôi quay người định rời đi: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”
Kỷ Trầm đưa tay giữ tôi lại, quay tôi lại phía cậu ấy. Tôi phản xạ lùi lại một bước, cậu ấy duỗi tay kia ngang hông tôi, khiến tôi không còn chỗ nào để lùi.
Im lặng một lúc, cậu ấy cúi người lại gần hơn, nhìn vào đôi mắt dần sâu thẳm của cậu ấy, tôi nói năng trở nên lắp bắp: “Kỷ... Kỷ Trầm, đây là... Trường học!”
Cậu ấy ừ một tiếng, lại càng áp sát tôi.
Tim tôi đập ngày càng nhanh, tôi né nhìn không dám đối diện với cậu ấy. Kỷ Trầm đúng là quá mức quyến rũ, tôi không thể chống đỡ được!
Nhìn thấy môi cậu ấy sắp chạm vào tôi, tôi nhắm chặt mắt. Qua một lúc lâu, nghe được tiếng cười trầm từ lồng n.g.ự.c Kỷ Trầm, tôi mở mắt ra.
Trong đôi mắt bình thường luôn lạnh lùng của cậu ấy lúc này tràn ngập sự vui vẻ, khóe môi còn hơi nhếch lên.
Kỷ Trầm duỗi tay dài, xoa tóc tôi rối bời, giọng nói nhẹ nhàng.
“Để tóc dài nhé, Đường Khả, tôi muốn xem.”
…
“Được.”
Từ đó về sau, tôi và Kỷ Trầm dường như càng ngày càng gần.
Nụ cười trên mặt cậu ấy dần trở nên nhiều hơn, khi nhìn tôi trong mắt cũng luôn cong cong.
Cuối cùng tôi vẫn chọn khối tự nhiên, Kỷ Trầm hỏi tôi tại sao.
Tôi cười khúc khích: “Bởi vì muốn làm cậu cùng bàn với cậu.” Bởi vì muốn thấy cậu mỗi ngày, vì thích cậu, tớ quyết định sẽ kiên trì.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Trịnh Vọng cũng chọn khối tự nhiên. Tôi biết tâm tư của cậu ấy, nhưng tôi thật sự không có tâm trạng suy nghĩ đến điều khác.
Ban đầu thích Kỷ Trầm đã là tất cả của tôi, giờ Kỷ Trầm còn thúc giục tôi học tập mỗi ngày.
“Đường Khả, tôi hy vọng cậu... Có thể cùng tôi đến Bắc Kinh.” Đây là lời của cậu ấy.
Vậy thì tôi cũng phải cố gắng hơn, vì trong tương lai của Kỷ Trầm có một chút vị trí của tôi.
Tạ Thanh vẫn thỉnh thoảng đến gây rối với tôi, mỗi lần đều bị Kỷ Trầm lạnh lùng trừng lại.
Vỗn dĩ như vậy, đã rất tốt rồi.
Nếu không có chuyện đó, tôi nghĩ.
Tôi sẽ luôn ở bên Kỷ Trầm, cùng cậu ấy đi học đại học, cùng cậu ấy đi làm.
Cho đến khi cậu ấy không cần tôi nữa.
Năm cuối cấp ba, thành tích của tôi nhờ Kỷ Trầm mà đã tăng lên đến top 10 lớp. Đây là một phép màu, giáo viên và bạn học đều nói, vì tôi vốn đã thông minh, nên Kỷ Trầm chỉ cần nhắc tôi một chút là tôi đã hiểu.
Chỉ có tôi tự biết, không phải như vậy.
Mỗi ngày tôi về nhà học đến 3, 4 giờ sáng.
Tôi chẳng thông minh gì cả, chỉ là trong lòng có một ý nghĩ, tôi muốn đến Bắc Kinh cùng Kỷ Trầm.
Cuối cùng cơ thể cũng không chịu nổi, hơn nữa gần đây. Mà tôi cảm thấy việc làm bài tập trở nên ngày càng khó khăn, tôi cũng ngày càng tự kỷ hơn.
Tôi trở nên không thích nói chuyện với mọi người, ngày qua ngày chỉ làm những bài thi đó. Sau đó mẹ tôi nhận ra điều gì đó không ổn, đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra.