Quản Lẩu Trên Đồi - 11
Cập nhật lúc: 2024-06-13 21:45:58
Lượt xem: 141
Ban đầu là giả bộ buồn nôn nhưng mà tới khúc này thì My buồn nôn thật. Cô tốt nghiệp trường y nên chỉ cần nhìn sơ qua là biết có phải con người hay không. Mặc dù là đã có chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng cô vẫn không khỏi bị sốc, dù sao khi nhìn thấy con người bị xẻ thịt y như động vật thì vẫn quá mất nhân tính. Nhớ lại những thực khách ngoài kia ăn uống một cách ngon lành, My lại biết ơn Đại và Quốc vì đã ngăn cản cô ăn thử.
Nhưng mấy người này cũng tự tin quá đi mất, dám treo thịt người như thế…
My mau mau say sỉn đi ra ngoài, nhìn thấy sắc mặt khó coi của My khi cô vừa ngồi xuống thì Quốc liền hỏi: “Thế nào rồi?”
My vẫn còn bụm miệng ngăn cơn buồn nôn, một lát sau cô mới khó khăn nói ra hai chữ: “Thịt người!”
Ba người còn lại sững sờ, bất ngờ toàn tập. Bọn họ cho dù nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cùng lắm cũng chỉ là nghĩ đám người kia bán thịt lậu, đâu ai có thể ngờ rằng bọn họ lại đi bán cả thịt người cơ chứ. Đại và Quốc bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng tưởng tượng về miếng thịt mà mình đã bỏ vào miệng, cũng may mà họ chưa nuốt vào bụng, nếu không giờ này chắc móc họng ói ra không kịp mất.
Đã đạt được mục đích nên bốn người thanh toán và chạy lẹ, không muốn ở lại cái nơi nấu thịt người này một chút nào cả. Ngay khi về đến nhà Quốc thì cả đám thi nhau đi tắm tẩy rửa cái mùi thịt người kia. Thật ra tâm lí con người là như thế, nếu như không biết thì không sợ, biết rồi một cái là họ sẽ nảy sinh một ác cảm kì lạ. Giống như những thực khách kia không biết thì họ có thể ăn một cách ngon lành.
“Này mọi người, sao đám người kia lại ăn ngon lành đến như vậy nhỉ, không ai thấy tanh hay sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quan-lau-tren-doi/11.html.]
Đại hỏi đúng cái câu ai nấy đều thắc mắc. Rõ ràng là lượt khách đông đúc như thế kia mà, chẳng lẽ bọn họ đều bị bỏ bùa hết ư. My vẫn chưa hết sốc vì cảnh tượng nhìn thấy ban nãy mà không đưa ra bất cứ ý kiến nào. Quốc đẩy đẩy mắt kính, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói ra một câu mà ai nấy đều tỉnh cả ngủ.
“Mọi người có nghĩ tất cả những thực khách kia đều không phải là người không?”
Đại nghe xong thì cảm thấy cuộc đời tan nát, da gà da vịt gì nổi lên hết khắp cả người. Có phải tàn nhẫn tới như vậy không, anh chỉ là một người bình thường thôi, anh đâu có muốn nghe mấy cái thứ này đâu. Quay sang liếc Quốc bằng nửa con mắt, Đại nói: “Anh có cần phải nói cho tôi nghe bây giờ không hả. Tôi còn phải đi về nhà nữa đấy, anh có biết là quán lẩu nằm ngay bên kia không. Mai mốt tôi còn phải chở gas qua đấy nữa, anh cứ hù tôi kiểu đấy thì tôi làm ăn kiểu gì bây giờ.”
“Này!”
Đại đang tư tưởng không thông mà còn bị Quốc vỗ vai thì anh giật mình suýt nhảy luôn xuống đất. Quay sang trừng mắt với Quốc, anh nói: “Hay tôi c.h.ế.t luôn cho anh vừa lòng. Tôi không hiểu sao đang yên đang lành lại dính vào các anh làm gì cho khổ thể không biết.”
Quốc cười khổ, anh nói: “Yên tâm đi, gặp nhau chắc chắn là có duyên. Dù sao em gái tôi cũng chưa có người yêu, anh thích có thể cân nhắc việc làm em rể tôi.”
Rõ ràng cái câu nói kia của Quốc rất là cợt nhả nhưng mà nhìn mặt anh lại rất chi là nghiêm túc. Đại nhất thời không phản bác được nên khó chịu nói: “Anh muốn nói cái gì thì làm ơn nói một thể, đừng có làm như vậy tôi giật mình đấy.”