Quản Lẩu Trên Đồi - 15
Cập nhật lúc: 2024-06-13 21:48:25
Lượt xem: 100
Các đồng chí có cần ăn uống gì thì báo mộng tôi sẽ cúng cho đầy đủ, làm ơn đừng dọa tôi kiểu này có được không. Tôi nhát gan lắm, các vị mà dọa tôi kiểu này làm tôi c.h.ế.t thì ai cúng cho các vị ăn bây giờ đây.”
Mặc cho Đại lẩm bẩm nhưng bàn tay kia vẫn không có dấu hiệu rụt lại mà con lấn tới thêm. Đại sợ lắm rồi, bây giờ anh muốn xuống xe bỏ chạy nhưng còn không chạy nổi nữa là. Quái lạ, mấy người kia rõ ràng đứng ngay trước mặt đây nhưng sao gọi mãi cũng chẳng có ai thèm lên tiếng hết.
Quẫn quá hóa liều, Đại quyết tâm tóm thử xem cái thứ đang đặt trên vai mình rốt cuộc là thứ gì. Khi anh vừa chạm tay vào cái thứ trên vai mình thì đúng là một bàn tay, bàn tay kia xương xẩu và lạnh toát. Đại quay phắt về phía sau định hét lên ầm trời theo bản năng, anh tưởng đâu mình sẽ gặp một con ma với hình thù và mặt mày đáng sợ nhưng không ngờ lại bị đối phương bụm miệng.
“Anh làm cái gì vậy anh Đại, em là My đây mà?”
Hóa ra người ngồi phía sau lưng mình là My, nhưng bàn tay lúc nãy anh nắm…
Đại nhìn xuống bàn tay mình đang nắm thì rõ ràng là tay My bằng xương bằng thịt, tuy rằng lúc này trời có hơi lạnh nên tay My cũng lạnh nhưng vẫn cảm nhận được nhịp đập và chút hơi ấm của con người. Thở phào nhẹ nhõm, Đại nghĩ chắc là lúc này do tâm lí căng thẳng nên anh mới cảm nhận bàn tay My lạnh lẽo và xương xẩu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quan-lau-tren-doi/15.html.]
“May quá My ơi, chút nữa là anh c.h.ế.t vì sợ…”
Đại đột nhiên đang từ trạng thái vui mừng chuyển thành lo lắng, My cũng nhận ra biểu hiện khác thường của Đại nên hỏi: “Có chuyện gì vậy anh Đại?”
“Khoan đã My ơi, lúc nãy rõ ràng là anh nhìn thấy em đứng trước mặt anh kia mà, bên cạnh Minh và Quốc.”
Đại nói xong thì anh cũng cảm nhận được sự thay đổi của My, lẽ nào nơi đây thật sự thiêng tới như vậy ư, cả ma quỷ trong rừng cũng có thể biến thành người. Đại vừa mới thở phào thì lại sợ hãi như cũ, lúc bình thường không thèm để ý, bây giờ anh mới nhớ lại câu nói kia của Quốc là nơi đây người và ma quỷ lẫn lộn không thể phân biệt được. Đại thật sự rối trí, anh không thể tin tưởng nỗi bây giờ ai mới thật sự là người, ai là ma quỷ. Nhưng ngay lúc Đại đang định quay về phía đầu xe xem ba người kia còn đứng đó hay không thì My lại kéo tay Đại và nói: “Anh Đại ơi đừng làm em sợ. Anh trai em và anh Minh đâu sao em chẳng thấy ai hết vậy.”
Bị tham gia vào trò chơi mạo hiểm bất đắc dĩ, Đại vì muốn sống mà cố giữ cho bản thân bình tĩnh. Trước khi đến đây mở tiệm làm ăn anh cũng đã được nhắc nhở rất nhiều lần là phải cẩn thận nơi núi rừng linh thiêng nhưng bản tính qua loa anh cũng chẳng để tâm tới. Anh chỉ cho rằng bản thân làm ăn đàng hoàng thì chắc sẽ không có ai quấy phá mình, nhưng qua chuyện ngày hôm nay thì xem như anh đã có kinh nghiệm sâu sắc, xem ra sau này phải cẩn thận hơn nhiều mới được.
Càng sợ thì càng liều, tay anh thì nắm c.h.ặ.t t.a.y My nhưng lại quay phắc về phía đầu xe xem thử. Người đâu rồi, rõ ràng lúc nãy ba người vẫn đứng trước mặt đây mà. Tay My vẫn ấm áp không có gì thay đổi, cô bước xuống xe đi tới song hàng với Đại rồi nói: “Anh nhìn thấy gì không?”