Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quản Lẩu Trên Đồi - 21

Cập nhật lúc: 2024-06-14 08:59:35
Lượt xem: 119

 nói kia của chú Phùng như thể một án tử cho tất cả mọi người ở đây. Ai nầy đều bụm miệng kinh hãi, không tài nào giấu được sự sợ sệt trong đôi mắt. Chủ quán dường như rất là tuyệt vọng, thậm chí đến đi còn không vững nữa. Ba người Đại nhìn nhau trau đổi qua ánh mắt rồi để Quốc đi tới chỗ chú Phùng, Quốc lễ phép móc danh thiếp của mình ra rồi đưa cho chú Phùng và nói: “Cháu là nhà ngoại cảm được nhận nhiệm vụ lên đây tìm hai cái xác đã mất tích nhiều năm.”

Chú Phùng không có chút bộ dạng kiêu ngạo nào, ông đưa tay nhận lấy danh thiếp từ Quốc rồi nhìn qua. Mấy giây sau, ông đưa tay bảo Quốc ngồi xuống ghế đối diện mình rồi quan sát anh một lúc. Hai người bên này thấy chuyện không ổn nên cũng rề rà sang xem thử thế nào. Chú Phùng nhìn Quốc một lúc rồi lắc đầu nói: “Ấn đường đen quá! Con trai à, con nhất định phải cẩn thận mới được, Bọn ma quỷ ở đây đã chú ý đến con rồi, vụ án này có phá được hay không e là phải nhờ vào một người khác ở bên cạnh giúp đỡ con mới được.”

Nghe đến đây thì tâm trạng cả ba đều chùn xuống, từ việc tối qua thì họ đã biết những gì chú Phùng nói không phải là nói điêu. Nghe như thế, Quốc kéo My sang bên cạnh mình rồi nói: “Cháu có em gái và một người bạn nữa cùng giúp đỡ ạ.”

Quốc nói, đồng thời đưa ra tấm ảnh của Minh cho chú Phùng xem. Chú Phùng cẩn thận nhìn My một lát, ông cảm thấy cô gái này rất kì quặc nhưng lại chẳng biết là kì quặc ở chỗ nào nên đã lắc đầu. Cho đến khi nhìn thấy tấm ảnh cười tươi rói của Minh thì chú Phùng đột nhiên cau mày, ông ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Đại vốn nhiều chuyện, anh lại muốn nhờ chú Phùng về xem giúp cửa tiệm của mình nên đã đi qua lễ phép nói: “Chào chú, cháu có mở một cửa tiệm bán gas ở bên kia chân đồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quan-lau-tren-doi/21.html.]

“Thì sao, chàng trai trẻ này, cháu rất có khí sắc, cái nghề kia rất hợp với cháu đấy.”

Chú Phùng có vẻ nói hơi qua loa nhưng Đại vẫn chưa cam tâm, anh nói tiếp: “Nhưng đêm qua cháu bị ma quỷ gõ cửa quấy phá cả đêm. Bọn họ đã giả dạng mấy người bạn này của cháu để gõ cửa.”

Chú Phùng đang bưng ly trà đá đặt lên miệng định uống như nghe Đại nói thì ông hơi run tay rồi đặt ly trà trở lại xuống bàn. Lần này chú Phùng có vẻ nhìn Đại kĩ hơn một lúc, mãi sau ông mới nói: “Đáng lẽ cháu sẽ không bị những chuyện này ám vào mới đúng. Dương khí trên người cháu rất thịnh, Phùng tôi chưa từng gặp qua người nào dương khí thịnh như thế này. Thế nhưng dường như số phận sắp đặt lúc này cháu phải gặp mấy người bạn kia của cháu để rồi gặp những chuyện như thế này nhỉ?”

“Thế bây giờ cháu phải làm sao đây hả chú. Liệu đêm nay, đêm mai hay những đêm sau nữa thì bọn chúng còn đến hay không. Nếu như vậy thì làm sao cháu sống được cơ chứ, chú có cách gì giúp cháu không ạ?”

Đại sốt sắn nói, nhưng chú Phùng lại im lặng. Đợi đến khi tất cả mọi người đều sốt ruột thì chú Phùng mới đứng dậy, ông nói với Đại: “Cháu cứ bình tĩnh, Phùng tôi đã biết cháu ở đâu rồi. Bây giờ cháu về đi, lúc nào thích hợp tôi sẽ đến tìm cháu.”

Loading...