Quản Lẩu Trên Đồi - 34
Cập nhật lúc: 2024-06-14 21:51:05
Lượt xem: 168
Sự thật giống như chú Phùng nói, những nhân viên ở đây tất cả đều bị con rắn tinh kia bỏ bùa nên không thể nhận thức được bản thân đang làm gì. Mấy người kia hoàn toàn không phân biệt được đâu là thịt dê đâu là thịt người mà hành động y hệt như là đang mổ dê. My nhìn đến đây thì cô đã thấy tam quan mình vỡ tan tành không còn gì cả, cô quay sang nhìn chú Phùng nhưng ông chẳng có phản ứng gì cả.
Chú Phùng đang tập trung lắng nghe thứ gì đó, mấy giây sau ông kéo My nấp sát vào không cho cô nhìn nữa. Một cái xác người từ trong xó bị quăng ra, tiếp theo đó là mấy tiếng “xà xà” của con rắn. My sợ xanh mắt mèo, cô lấy tay bụm miệng cố ngăn mình phát ra âm thanh rồi len lén nhìn chú Phùng và thấy ông đang vẽ bùa.
Trong lúc My không biết phải làm gì thì cô đột nhiên nhìn thấy ma nữ kia lù lù xuất hiện trước mặt mình rồi chỉ tay về góc khuất phía con rắn tinh kia. My không dám ló đầu ra sợ bị rắn tinh nhai đầu, cô đành kéo kéo áo chú Phùng. Chú Phùng mãi chăm chú vẽ bùa suýt nữa vả cho My một phát nhưng khi thấy vẻ mặt My căng thẳng thì ông cũng rang nhịn xuống rồi thó đầu ra xem thử.
Sau khi nhìn theo hướng ma nữ chỉ tay, chú Phùng kéo My ra xem cùng. Ai nấy đều kinh ngạc khi nhìn thấy một người đàn ông đang đứng cạnh rắn tinh rất là bình tĩnh. Ma nữ quay sang nhìn hai người mà nước mắt lưng tròng, nhìn thấy như thế thì hai người chắc chắn người đàn ông kia chính là chồng của ma nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quan-lau-tren-doi/34.html.]
Quả nhiên tất cả đều đúng, nhưng My dù nhìn ngang nhìn dọc gì đi chăng nữa cũng không thể nhìn ra là anh ta cam tâm tình nguyện đi theo rắn tinh. My cũng đã từng yêu đương nhiều lần nên cô chỉ cần nhìn qua đã biết được ngay là chồng của ma nữ như thế nào.
Dù vẻ mặt kia chẳng có chút nào gọi là tình nguyện nhưng anh ta lại có thể sống mấy năm, nếu như người khác chắc chắn là sẽ c.h.ế.t luôn theo sau vợ của mình hoặc c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn sau đó. Như thế kia mới là bình thường, chứ một người bình thường làm sao lại có thể sống chung với răn tinh từng ấy năm cơ chứ?
Có ai ngờ đâu ma nữ đứng sớ rớ lại bị rắn tinh phát hiện, nó đột nhiên “xà xà” mấy tiếng rồi lao về phía này. Vẻ mặt ma nữ đực ra, không biết có phải bị thiểu năng hay do xúc động vì lâu ngày mới được gặp lại chồng mà mặc cho rắn tinh sắp nhai đầu mình đến nơi thì cô ta vẫn không thèm tránh.
Chú Phùng và My biết là không tránh được nữa nên ai cũng chuẩn bị sẵn tinh thần. Nhưng khi rắn tinh vừa bò đến chỗ ma nữ thì đột nhiên người chồng lao tới trước mặt nó mà chắn. Không biết ngôn ngữ của rắn tinh người đàn ông kia có hiểu hay không mà hai người cứ qua qua lại lại một hồi, không những rắn tinh không nguôi giận mà còn giận thêm há to cái miệng người đầy quái dị của nó định nuốt sống ma nữ.
“Rắn tinh, con yêu nữ này. Hôm nay Phùng ta sẽ vì lương tâm cắn rứt mà sống mái với mày phen nữa.”
Giây phút sống mái thì chú Phùng cầm bùa xông thẳng ra, dán lên trán rắn tinh làm nó như thể quáng gà mà lảo đảo về phía sau. Nói thật, nhìn cái con rắn có hai tay và nửa thân trên là con người, nửa thân dưới là rắn kia cứ bò loanh quanh làm cho My vừa sợ vừa phát tởm. Không biết tâm trạng của người đàn ông kia khi ở cùng nó mấy năm nay sẽ như thế nào. Đột nhiên lúc này mà My còn tò mò không biết khi “làm chuyện kia” thì sẽ làm kiểu gì.