Quản Lẩu Trên Đồi - 37
Cập nhật lúc: 2024-06-15 21:55:58
Lượt xem: 92
My cũng chưa tới nỗi khùng, cô nghe thấy như vậy thì lập tức gọi cho Minh và bảo anh liên hệ với cảnh sát tỉnh. Bên trên nghe thấy là đã biết tình hình không ổn, vì vậy cả ba người cùng lao xuống hầm nhưng lại chứng kiến cảnh tượng kinh khủng kia. Quốc không cần suy nghĩ mà đã kéo My rồi nói với Đại và Minh: “Chúng ta đi thôi!”
My kéo tay Quốc lại, cô chỉ Phi rồi nói: “Anh ta là người chúng ta cần tìm!”
“Không quan trọng nữa, giữ mạng trước đã…”
Chưa nói xong thì cả bọn nghe thấy tiếng hét thất thanh của chú Phùng vang lên, cả bọn quay đầu lại thì nhìn thấy rắn tinh đã ngoạm vào cổ chú Phùng. Máu miệng chú Phùng chảy ra, m.á.u cổ cũng tuôn trào như suối sau khi rắn tinh lấy cái miệng của nó ra khỏi cổ ông ta.
“Chết rồi, cuối cùng ông ta cũng c.h.ế.t rồi.”
Có lẽ Phi là người vui nhất ở đây, anh ta không nhịn được mà nhảy cẫng lên, thậm chí còn mừng đến mức rơi nước mắt chạy lại ôm con rắn tinh. Đại nhăn mặt nhìn một người một rắn ôm nhau, anh nói: “Chuyện gì thế này?”
“Để tôi kể cho anh sau nhé, bây giờ quản tốt cái miệng vào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quan-lau-tren-doi/37.html.]
My vỗ vai Đại rồi đi tới nói với Phi: “Bây giờ anh muốn đi về cùng chúng tôi hay là ở lại đây với con rắn kia?”
“Người bỏ bùa đã chết, chắc chắn là cô sẽ không bị lên cơn uống m.á.u người nữa đâu, yên tâm nhé?”
Phi không trả lời My mà nói với con rắn. Nhưng anh vừa mới nói xong thì rắn tinh “xà xà” lên một tiếng rồi cúi đầu cắn phập vào đuôi của mình. Phi chứng kiến cảnh đó, anh đực mặt ra kinh hãi mấy giây rồi chuyển thành trạng thái cảm xúc lộn xộn khó tả. Tuy ban đầu anh rất sợ rắn tinh, thế nhưng nó đã cứu anh và cưu mang anh suốt mấy năm nay nên khó tránh được việc sẽ có cảm tình.
Cảnh sát tỉnh đã đến ngay sau đó, trong đêm tối tiếng còi xe cảnh sát hú lên từng hồi dài lanh lảnh vang vọng giữa núi đồi hoang vắng. Hai tội phạm là chú Phùng và rắn tinh đều đã chết, cảnh sát chỉ phụ trách dọn dẹp tàn cuộc lộn xộn mà thôi. Vụ án này chắc chắn sẽ chấn động nơi này và khắp cả nước bởi sự táo tợn và tàn bạo của nó. Nhân lúc này Quốc đã trình báo với cảnh sát để họ điều tra vụ việc nhà ngoại cảm kia bị g.i.ế.c hại.
Sáng hôm sau khi mặt trời vừa mọc, nhóm người Quốc chuẩn bị lên đường trở về. Phi vẫn còn rất lưu luyến nơi này, anh hỏi My: “Linh hồn của vợ tôi đâu rồi, cô có còn nhìn thấy cô ấy hay không?”
My nhìn ngang ngó dọc một lúc rồi lắc đầu nói: “Không thấy, từ đêm qua tôi đã không nhìn thấy nữa rồi.”
Phi có vẻ thất vọng, nhưng anh nhanh chóng gạt nó sang một bên rồi nói với Quốc: “Anh trai, anh có biết em gái anh…”