Quản Lẩu Trên Đồi - 7
Cập nhật lúc: 2024-06-13 21:42:31
Lượt xem: 108
Này, anh đang làm cái gì vậy?”
Đại miệng nhanh hơn não, nhanh hơn cả Quốc mà đi nhanh tới nói. Ai ngờ người kia đúng là có tật giật mình, anh ta không quay lại mà cứ thế đi ra chỗ vách núi mà nhảy xuống trước sự kinh hãi của cả hai người. Dù Quốc khá là nhanh nhưng anh cũng không thể đuổi kịp người kia mà chỉ thấy cái bóng anh ta khuất dưới tán cây um tùm.
“Đây có phải là tội g.i.ế.c người không vậy, anh mau gọi cảnh sát đi.”
Đại toát hết cả mồ hôi, giờ anh đang hối hận về sự lỗ mãng của mình đã gây ra cái c.h.ế.t cho người đàn ông kia. Thấy Quốc không đoái hoài đến mình mà cứ đứng yên quan sát, anh gấp gáp nói: “Cứu người quan trọng, dù sao chúng ta cũng phải trả giá cho những gì mình làm chứ.”
Lúc này Quốc mới phản ứng, anh đưa tay ngăn Đại rồi nói nhỏ: “Tôi nghi ngờ anh ta không phải là người sống.”
“Anh đùa gì vậy chứ, anh ta không phải là người sống thì sao cảnh sát bắt vào đồn được…Lẽ nào chúng ta đã gặp ma giữa ban ngày à?”
Đại rất chi là nhạy cảm với từ “ma”, nên mỗi khi anh nghe nhắc đến thì sẽ nhảy dựng lên. Thấy Quốc chẳng nói chẳng rằng, Đại lại nói: “Lẽ nào anh ta c.h.ế.t rồi à, mới đây mà đã hiện hồn về ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quan-lau-tren-doi/7.html.]
Quốc nhìn Đại với ánh mắt rất chi là này nọ. Chỉ là Quốc không ngờ Đại lại có suy nghĩ phong phú như vậy, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài của mình. Thấy Quốc nhìn mình như thế thì Đại cũng doán được ít nhiều, anh lắc đầu nói: “Không phải à?”
“Đương nhiên là không phải rồi! Anh nghĩ đây là trong phim hay sao mà lại có vụ sợ tội tự sát chứ. Tôi đang nghĩ rằng đây chính là hồn ma của chàng thanh niên đã mất tích kia. Hai người họ giống nhau như vậy rất có thể là sinh đôi, dù sao chúng ta cũng không biết được cảnh sát đang điều tra chuyện gì.”
Quốc rất bình tĩnh, nhưng Đại không bình tĩnh nổi mà nói: “Đáng sợ quá vậy, lẽ nào ma cũng xuất hiện giữa ban ngày thế này ư?”
“Nơi này là núi rừng, chúng ta sẽ chẳng biết có chuyện gì đáng sợ hơn nữa xảy ra. Nhưng ít ra thì hiện tại vẫn chưa tệ đến mức người ma lẫn lộn.”
Đại nghe Quốc nói mà lạnh sống lưng giữa ban ngày, anh lắc đầu nói: “Anh đừng có truyền bá tư tưởng mê tín cho tôi làm gì. Tôi ở đây lâu như vậy chưa từng gặp chuyện như anh nói.”
Quốc không cãi lại mà chỉ cười phì, anh nói: “Đó là do anh không phân biệt được đâu là người, đâu là ma. Tôi dám cá anh đã có không ít lần chạm trán với ma rồi đấy.”
Đại cười khổ, anh nói: “Thôi được rồi, coi như tôi thua, anh đừng có dọa tôi nữa có được không?”
Quốc im lặng không nói gì, anh chỉ lẳng lặng quan sát Đại một lúc rồi nói: “Chúng ta báo cảnh sát hay ngồi đây chờ nào?”