Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quý nữ đả thu phong - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-15 16:57:41
Lượt xem: 346

Trên sạp quý phi chạm trổ hoa văn có một mĩ nam tử đang nằm.

Đôi mắt đen lúng liếng như hồ thu, mái tóc đen xõa tung trên sạp như dòng thác đổ, hơi thở khò khè hổn hển.

Áo quần bị kéo xộc xệch để lộ ra cơ bắp rắn rỏi bao bọc trên thân hình cân xứng, lấm tấm những giọt mồ hôi.

Quả thật là phong lưu và quyến rũ tột bực.

Còn thứ muội của ta Lâm Nhược Đình, mặc một bộ quyên sa hoa lê màu trắng, yếu ớt tựa vào người hắn.

 Bộ váy đó nàng ta cố ý mượn từ chỗ ta từ mấy hôm trước.

Lúc ấy nàng ta nhướng mày và bảo: “Từ lúc tỷ tỷ cập kê, từ nhà ngoại tổ về có hơi béo lên đó, bộ váy này lâu rồi tỷ không mặc, ngày mai cho muội mượn nhé.”

Nàng ta nói không sai, ta không còn mặc vừa bộ váy ấy nữa.

Để có thân mình dẻo dai, ta không ưa cái kiểu liễu yếu đào tơ của kinh thành mà giữ mình bụ bẫm một chút, eo lưng và cánh tay có chút thịt.

Tất nhiên không tôn lên được phong vị  vốn có của chiếc váy này.

Còn nàng ta mặc, eo thon không đầy một vòng tay, dịu dàng thanh nhã, khiến người ta thương xót.

Vì vòng eo mảnh mai ấy, nàng ta thường nhịn đói đến mức chẳng thể cử động, mặc đẹp cũng xứng đáng.

Lâm Nhược Đình xoay người trước bàn trang điểm ngắm nghía mình, miệng thì thầm: "Lần này  ta quyết tâm đập nồi dìm thuyền."

Lúc này, ta đột nhiên ngộ ra, lấy tay áo đoan trang che miệng cười, thầm than: "Quả thật là đập nồi dìm thuyền ha..."

Ta vừa giễu cợt, vừa lặng lẽ quan sát người nằm trên giường.

Đương lúc mơ màng, bên tai bỗng có tiếng la toáng lên:

"Ôi trời, con gái thứ hai của nhà Thái Phó không biết lễ nghĩa đến vậy ư?!"

"Quốc công phu nhân! Ngài nói xem nên làm thế nào đây? Đúng là nhục mặt gia môn!"

Con dâu của Trần tướng, đối thủ của cha ta, đang đắc ý hô hoán.

Phía sau là Quốc công phu nhân với gương mặt khó coi, cuối cùng là mẹ ta đang lo lắng trùng trùng.

————— Phu nhân các gia tộc quyền quý tham dự tiệc Hạnh Hoa nối đuôi nhau đi vào.

Mẹ ta bước tới tát lệch mặt Lâm Nhược Đình: "Lâm Nhược Đình, con làm quý nữ như thế sao?!"

"Lâm Nhạn Bạch! Con làm đích tỷ mà không biết dạy dỗ muội muội sao?!"

Ta vô tội mím môi nhìn lại.

Muội muội làm chuyện trái lẽ thường, ta cũng bị trách vì không dạy dỗ nghiêm túc?

Thế gia quý nữ, mỗi bước đi đều phải chú ý, rốt cuộc quý ở chỗ nào?

Dù trong lòng đầy bất mãn, ta vẫn ngoan ngoãn cúi đầu.

Cách đám người không ngừng đi qua đi lại, Lý Nghiễn Thư nằm trên sạp cứ nhìn chằm chằm vào ta.

Hắn bị trúng thuốc nên không thể cử động.

Đôi mắt đen sâu thẳm, có chút đỏ lên như khóc lại không khóc, dâng trào phẫn nộ và thương cảm.

Ta lén gửi cho hắn một nụ cười áy náy.

Dù sao cũng là ta nhờ người gọi hắn đến thiên viện.

Cũng là ta cho người đốt loại xuân dược chỉ có tác dụng với nam giới.

Lý Nghiễn Thư xấu hổ tức giận quay đầu đi, cắn răng nhắm mắt.

Vừa hay để lộ nốt ruồi trên cần cổ trắng trẻo của hắn, một chấm nhỏ rõ ràng trên gáy nơi gân xanh đang gồ lên.

Vẫn mê người như mấy ngày trước đó.

Ta đến phủ Quốc công kiếm chác, thứ tốt nhất ta kiếm được chính là Ninh thế tử này đây.

---

Về đến phủ Thái Phó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quy-nu-da-thu-phong/chuong-1.html.]

Ta thành thật nhận một cái tát của cha, "Là trưởng tỷ, ước thúc hành vi của thứ muội là việc con nên làm! Giờ thì con nhìn xem!"

"Con bị cấm túc, nhịn đói hai ngày."

Mặt ta đau đến dại đi.

Đói? Trong phòng ta vẫn còn bánh bơ ở phố Đông, bánh hoa quế ở chợ Tây mà.

Ngay sau đó, cha tát Lâm Nhược Đình hai phát rất mạnh, khóe miệng nàng ta lập tức rỉ máu, trông có vẻ choáng váng ra trò.

Bình thường không ăn uống đàng hoàng, lúc này cũng chẳng có sức mà chịu đánh.

"Uổng công hằng ngày ta chiều chuộng con!"

"Một đời trong sạch của ta, bị đứa con gái không biết liêm sỉ nhà ngươi phá hủy!"

Lâm Nhược Đình đỏ bừng cả mặt, nước mắt lăn dài, van xin: "Cha, ngay cả tỷ tỷ dung mạo có thế này mà cha cũng thu xếp Đoan Vương cho tỷ ấy, vì sao cha không tính toán cho con? Để con làm Quốc Công phu nhân?"

Cha ta liền giáng một bạt tai thật mạnh, khiến nàng ta ngất đi.

Cái tát này, có lẽ phải ứa m.á.u tái.

Nàng ta bị lừa bởi chút ít cưng chiều bằng kẽ móng tay của cha.

Danh dự của con gái nào đáng để cha phải toan tính?

Huống chi trong mắt cha, nàng ta đã mất trong sạch, chỉ còn là ánh trăng rơi xuống bùn đất dưới chân.

Người trong cuộc như ta có thể cảm thụ sâu sắc nhất.

Nói ra, thứ muội cũng bị Vương di nương xúi giục mà thôi.

Đầu năm khi Nhược Đình vừa đến tuổi cập kê, mẹ ruột nàng, Vương di nương, moi ra mối quan hệ họ hàng xa ba nghìn dặm của mình —— bà ta là cháu gái của con trai của bà dì họ của tam di nương phủ Quốc công. 

Ninh thế tử là miếng mồi ngon ở kinh thành, hiện tại trong đám công quý chỉ còn mỗi hắn là thích hợp để kết hôn.

Đúng lúc cha cùng thánh thượng lên chùa tu thân, Vương di nương nhân cơ hội ấy bắt Lâm Nhược Đình ra cược một phen.

Còn kéo ta đi cùng.

Dù sao hoa mẫu đơn tuy đẹp, cũng cần lá xanh phụ trợ.

Ta như thế này, càng làm nổi bật vẻ đẹp dịu dàng của Lâm Nhược Đình.

Ngay cả mẹ ta đôi khi nhìn dáng vẻ của ta cũng không thích, chỉ thở dài: "Thôi, sau này con làm chủ mẫu, không có nhan sắc cũng chẳng sao."

Ta luôn có tiếng tốt ở kinh thành.

Đoan trang cẩn trọng, tuân thủ phép tắc, khéo léo chuyện trong nhà, dung mạo bình thường, là kiểu người phù hợp để làm chủ mẫu nhất.

Nhưng bên trong ta vẫn còn dung tục lắm —— ham tích tiền, khao khát tự do, có m.á.u phản nghịch.

Ba năm kể từ khi cập kê, ta ăn dè uống ít, thấy lợi là chiếm, như thần giữ của.

Ngay cả nghiên mực mẹ thưởng cho ta để chép kinh, ta cũng đem cầm, khó khăn lắm mới lấp đầy kho bạc của mình.

Thế là, ý tưởng lớn gặp nhau.

Nhược Đình muốn kiếm một mối hôn sự, ta muốn kiếm lợi.

Ta liền trang điểm mộc mạc, mặc áo xám nhạt đi cùng Lâm Nhược Đình.

Phủ Ninh Quốc công hiển hách giàu sang.

Trong phòng của tam di nương, ly trà bạch ngọc óng ánh, lư hương hoa sen bát bảo, bình phong bách điểu thêu vàng, thứ nào cũng lóa mắt.

Chưa kể, ta còn được uống trà Vũ Tiền Long Tỉnh giá ngàn vàng, điểm tâm trong cung, mang về phủ vài món đồ trang trí khuê phòng tinh xảo.

Ngoài mặt ta vẫn điềm nhiên, nhưng lòng hoan hỉ lắm.

Cha ta là người đứng đầu trong giới thanh lưu.

Trong phủ ngoài tranh chữ đẹp, ngay cả cái trâm vàng ra hình ra dạng cũng chẳng có mấy, chứ đừng nói đến đồ đính đá quý.

Huống hồ, ta còn phải "nuôi" nam nhân, đợt kiếm chác ở phủ Quốc Công này quá ngon lành.

Còn tiện thể xem được tuồng kịch của Ninh thế tử.

 

Loading...