Quý Phi đam mê làm cá muối - Chương 1050
Cập nhật lúc: 2024-10-08 07:32:27
Lượt xem: 87
Mưa rất to, còn có sấm chớp, cộng thêm nơi này từng có rất nhiều người chết, đúng là cảnh tượng điển hình trong truyện ma.
Chỉ cần là người nhát gan, lúc này sẽ bị dọa ngu người. May là Bùi Thiên Hoặc can đảm, không sợ hãi cảnh này.
Để tạm thời quên đi chuyện quần áo của mình bị bùn vấy bẩn, y bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cố gắng chuyển hướng chú ý của mình.
Cuối cùng, y đã tìm được chút manh mối.
Trước mặt y không xa, dưới bức tường đất đen cháy rụi, một phần đất bị nước mưa cuốn trôi, lộ ra một thứ đồ màu đen.
Bùi Thiên Hoặc nhìn chằm chằm vào điểm đen không chớp mắt, mãi đến khi mưa dần tạnh.
Y đứng dậy, bước ra khỏi góc, đến dưới bức tường đất. Tình cờ bên cạnh có một chiếc xẻng đang cháy dở.
Bùi Thiên Hoặc cầm xẻng lên, bắt đầu xúc đất.
Khi đất được đào lên, thứ đồ màu đen dần lộ rõ toàn bộ hình dáng — Thực chất nó là một hộp gỗ màu đen.
Hộp này rất nặng, được làm từ gỗ mun thượng hạng, trên hộp còn có một khóa đồng tinh xảo.
Bùi Thiên Hoặc không biết mở khóa, cũng lười xuống núi tìm thợ mở khóa, trực tiếp dùng vũ lực phá ổ khóa.
Mở hộp gỗ ra, bên trong có một tượng thần cao nửa thước.
Hình dáng của tượng thần rất kỳ lạ, tạo cho người ta cảm giác khó chịu.
Bùi Thiên Hoặc lắc lắc tượng thần, phát hiện bên trong dường như có giấu thứ gì đó nên đập vỡ bức tượng ngay tại chỗ.
Một con búp bê đỏ sẫm rơi ra khỏi tượng thần.
Con búp bê đeo vòng sắt trên đầu, mặt trước viết một chuỗi sinh thần bát tự, mặt sau có dòng phù văn màu đen quỷ dị.
Bùi Thiên Hoặc không biết nhiều về phù văn, cũng không biết sinh thần bát tự này là của ai, nhưng y có thể cảm nhận được thứ này chắc chắn là tà vật hại người, người chôn nó ở đây chắc chắn có ý đồ xấu.
Y lập tức nhét con búp bê vào ngực, vội vã rời khỏi thôn Đại Phúc.
Sau khi xuống núi, Bùi Thiên Hoặc tìm một quán trọ gần đó, định tắm nước nóng, thay quần áo bẩn rồi ngủ một giấc thật ngon.
Kết quả, vừa bước vào phòng khách, hai sát thủ đeo mặt nạ từ trong góc nhảy ra, giơ đao c.h.é.m vào đầu y!
Bùi Thiên Hoặc dùng thân thủ mạnh mẽ của mình lấy một chọi hai, g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương.
Nhưng y không dám ở lại quán trọ.
Y nghi ngờ mình bị theo dõi, nếu tiếp tục ở lại đây, rất có thể y sẽ lại bị ám sát. Sự thật chứng minh, nghi ngờ của y là đúng.
Vài ngày tiếp theo, y bị ám sát ba lần, số lượng sát thủ mỗi lúc một nhiều hơn.
Dù Bùi Thiên Hoặc có võ công cao cường cũng không thể chống lại nhiều người vây đánh.
Kế hoạch ban đầu của y là về Thịnh Kinh càng sớm càng tốt, chỉ cần đến được Thịnh Kinh thì y sẽ an toàn.
Nhưng đám sát thủ đó dường như biết y sẽ về Thịnh Kinh nên mai phục tại nơi mà y phải đi qua khi về Thịnh Kinh, chờ y rơi vào bẫy của chúng.
Để tránh đám sát thủ này, Bùi Thiên Hoặc đành từ bỏ đường lớn, chọn đường núi hiểm trở hẻo lánh.
Do không quen thuộc địa hình, y thường xuyên đi sai hướng, nhiều lần bị lạc, quanh đi quẩn lại trong núi.
Vốn dĩ y chỉ mất hơn mười ngày để về Thịnh Kinh, nhưng để tránh truy đuổi, y phải mất gấp bốn lần thời gian mới về được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quy-phi-dam-me-lam-ca-muoi/chuong-1050.html.]
Bùi Thiên Hoặc kể xong, ánh mắt trống rỗng vô vọng, giống như một con búp bê bị người ta chơi đùa rách nát.
“Muội biết không? Cả đoạn đường ta thậm chí còn không có cơ hội để thở, đói chỉ có thể ăn lương khô, sau khi hết lương khô, chỉ có thể ăn trái cây dại. Ta đã hơn bốn mươi ngày không tắm, sống như một người rừng. Ta đã không còn là ta thanh tú không vướng bụi trần trước kia nữa. Ta thấy mình thật dơ bẩn.”
Tiêu Hề Hề an ủi “Không sao, ta không chê huynh.”
Bùi Thiên Hoặc trợn mắt nhìn nàng “Thật sao? Vậy bây giờ muội ôm ta đi.”
Tiêu Hề Hề nhìn bộ quần áo bẩn thỉu, thoang thoảng mùi hôi trên người y, nàng nở nụ cười giả tạo.
“Ta đã gả cho người ta rồi, không thể ôm ấp với tam sư huynh nữa, như vậy là không giữ phụ đạo.”
Khóe miệng Bùi Thiên Hoặc giật giật “Ta biết ngay mà, lời của nữ nhân không thể tin.”
Y lấy một túi vải trong ngực, ném lên bàn.
Dù cách một lớp vải dày, Tiêu Hề Hề vẫn nhìn thấy huyết quang đậm đặc tỏa ra, là điềm không lành.
Nàng cẩn thận mở túi vải, bên trong là một con búp bê cỡ lòng bàn tay.
Toàn thân con búp bê này đỏ sẫm, như thể nhuộm đầy máu, khiến người ta có cảm giác rất khó chịu.
Tiêu Hề Hề tức thì phản ứng “Đây là con búp bê mà huynh đào được ở thôn Đại Phúc?”
Bùi Thiên Hoặc uể oải đáp “Đúng vậy.”
Tiêu Hề Hề cầm búp bê lên, vừa cầm lại gần đã ngửi thấy mùi m.á.u tanh. Thứ này quả thực đã nhuốm máu!
Sinh thần bát tự được viết ở mặt trước chính là sinh thần bát tự của Lạc Thanh Hàn.
Về phần phù văn vẽ ở mặt sau, Tiêu Hề Hề cũng thấy chúng hơi quen, nàng vừa nghĩ lại đã nhớ ra.
Tiêu Lăng Phong từng mang về một tượng thần từ một tín đồ của Cứu Thế Giáo, sau khi đập vỡ tượng thần, bên trong rơi ra một lá bùa.
Phù văn trên bùa đó giống hệt phù văn ở mặt sau con búp bê này!
Bùi Thiên Hoặc thấy nàng ngẩn người nhìn con búp bê, không khỏi hỏi. “Muội biết con búp bê này dùng để làm gì không?”
Tiêu Hề Hề lẩm bẩm “Ta nghi ngờ có người muốn hoán đổi mệnh cách Tử Vi của Lạc Thanh Hàn, con búp bê này có thể là một phần trong đó.”
Bùi Thiên Hoặc sửng sốt một lát, sau đó hiểu ra.
“Chẳng trách đám người đó điên cuồng truy sát ta, nguyên nhân là vì ta đã phá hoại âm mưu của bọn chúng! Nói như vậy, nếu ta cướp con búp bê này về, phải chăng thuật đổi mệnh của bọn chúng thất bại rồi?”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Không đơn giản như vậy, nếu thuật đổi mệnh thất bại, lẽ ra bây giờ Lạc Thanh Hàn đã tỉnh lại, nhưng chàng vẫn hôn mê bất tỉnh.”
Lúc này Bùi Thiên Hoặc mới biết Lạc Thanh Hàn đã hôn mê. Sau khi hỏi quá trình Lạc Thanh Hàn hôn mê, y sờ cằm suy nghĩ.
“Giả sử suy đoán của muội là thật, Lạc Thanh Hàn hiện giờ đã hôn mê, có nghĩa là thuật đổi mệnh đã tiến vào bước cuối cùng, chỉ còn lại một bước duy nhất, Lạc Thanh Hàn đang rất nguy hiểm.” Tiêu Hề Hề siết chặt con búp bê trong tay, nói.
“Không thể để kế hoạch của bọn chúng thành công!”
Thật ra Bùi Thiên Hoặc không quan tâm Lạc Thanh Hàn sống hay chết, nhưng mạng của Lạc Thanh Hàn và Hề Hề đã gắn liền với nhau.
Nếu Lạc Thanh Hàn chết, Hề Hề cũng sẽ chết.
Vì Hề Hề, Bùi Thiên Hoặc không thể khoanh tay ngồi nhìn. Y hỏi “Muội định làm gì?”
Tiêu Hề Hề không trả lời mà hỏi “Huynh có biết quá trình thực hiện thuật đổi mệnh không?”
Bùi Thiên Hoặc lắc đầu “Ta không biết, sư phụ chưa từng dạy cái này.”