Quỳ Phục - Chương 17,18: Bao lâu anh cũng chờ.
Cập nhật lúc: 2024-07-22 20:18:40
Lượt xem: 757
17.
Một người đàn ông họ Kỳ nào đó đã chăm sóc tôi suốt cả tuần.
"Tư Tư."
"Hử?"
Kỳ Thuật xoa đầu tôi: "Dạo này công việc của anh bớt bận hơn rồi, em cũng nên ra ngoài đi dạo một chút, chiều nay anh sẽ đưa em đi."
Nói thật, tôi vẫn chưa đủ lười.
"Anh chê em béo rồi à?"
"Không."
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Nhưng hành động của anh rõ ràng đang nắn nắn mỡ bụng của tôi.
"Được rồi, vậy anh chờ em một chút, em cần sửa soạn một chút đã."
"Không sao, bao lâu anh cũng chờ."
Cuối cùng, tôi mặc một chiếc váy ngắn không quá đầu gối, phối với đôi giày da đơn giản, đeo đôi bông tai kim cương màu hồng mà Kỳ Thuật tặng.
Kỳ Thuật mặc chiếc áo khoác dài, khí chất độc đáo, dáng người cao ráo, chiếc áo khoác được anh khoác lên người rất thẳng thắn, cả người trông vô cùng bảnh bao.
Vốn là người Bắc Kinh, hầu như mọi nơi chơi bời đều đã đi qua.
Kỳ Thuật cũng không tốn công suy nghĩ, anh chỉ đơn giản đưa tôi đi mua sắm.
Thực ra tôi đã có rất nhiều đồ, nhưng Kỳ Thuật luôn nói là có hàng mới.
Chỉ cần không chú ý một chút, lại thấy thêm vài món nữa.
Nhờ thân phận của anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quy-phuc/chuong-1718-bao-lau-anh-cung-cho.html.]
Không chỉ mua nhiều mà dịch vụ cũng tốt hơn nữa.
Trong lúc tôi đang cầm một chiếc cà vạt so lên người Kỳ Thuật.
Tôi gặp người đàn ông đó, người đã biến mất trong ký ức của tôi nhưng dường như đang ở khắp mọi nơi.
Lục Tề Phong.
18.
Thực ra Lục Tề Phong gặp Đường Tư Tư cũng có chút không dám nhận.
Nhưng mười mấy năm qua, cô luôn theo sau anh ta, hình ảnh của cô rõ ràng đã khắc sâu trong đầu anh ta.
Anh ta không dám nhận là bởi vì...
Cô gái luôn theo sau anh ta, bây giờ được người đàn ông bên cạnh cô chăm sóc rất tốt.
Đường Tư Tư có làn da trắng, dáng người đẹp, cô mặc một bộ váy tinh tế, tôn lên từng đường cong hoàn hảo.
Trên cổ là chiếc vòng ngọc trai đắt tiền, trên tai là tác phẩm của nhà thiết kế mà cô luôn coi là thần tượng.
Tác phẩm đó anh ta đã tìm hiểu từ lâu, nhưng luôn nghĩ Đường Tư Tư sẽ luôn theo sau mình, mua sớm hay muộn thì cũng như nhau.
Tặng vào đêm tân hôn cũng không phải là không được.
Nhưng bây giờ, cô ấy tỏa sáng, môi nở nụ cười. Nụ cười dành cho người đàn ông đó!
Cô chưa bao giờ cười với anh ta như vậy.
Nhưng tại sao, rõ ràng cô luôn xoay quanh anh ta, là cô bất chấp tất cả chạy về phía anh ta, khơi dậy sóng gợn trong lòng anh ta.
Nhưng chẳng được bao lâu, cô đã không đến tìm anh ta nữa.
Không bao lâu, Đường Tư Tư, người phụ nữ này đã rơi vào vòng tay của người khác.