Quỳ Phục - Chương 20,21: Ngoan, đừng nghe, chúng ta về nhà.
Cập nhật lúc: 2024-07-22 20:19:55
Lượt xem: 2,161
20.
Trong quán bar Sơ Bạch.
“Anh Lục, con nhỏ theo đuôi anh...”
“Câm miệng!” Lục Tề Phong đập điện thoại, cả phòng lập tức im lặng.
Rượu văng tung tóe khắp phòng.
Lục Tề Phong ôm chầm lấy một cô gái.
Uống rượu, hôn hít, cuồng nhiệt.
Anh ta muốn quên đi tất cả.
Cô gái nằm trong lòng anh ta: “Anh Tề.”
Lục Tề Phong khựng lại, đẩy mạnh cô gái ra: “Ai cho cô gọi tôi như vậy?”
Trước đây chỉ có Đường Tư Tư gọi anh như thế.
Lúc đó anh thấy ghê tởm, bây giờ lại vô cùng nhớ nhung.
“Cút! Tất cả cút đi!” Lục Tề Phong đuổi mọi người ra ngoài.
Bạn thân anh rót một ly rượu: “Chậc, tình cảm ấy à, luôn nằm trong tay người chủ động.”
Giang Bắc Thần nói đúng.
Lục Tề Phong ngửa đầu uống cạn ly rượu: “Vậy cậu nói tôi phải làm sao?”
“Phụ nữ mà, bị cướp đi thì cướp lại.”
Lục Tề Phong nghĩ đến Đường Tư Tư cười với Kỳ Thuật vui vẻ như thế, liền hận đến nghiến răng.
Anh ta đập vỡ ly rượu, lái xe rời đi.
21.
Tôi không ngờ mình lại bị bắt cóc lần nữa.
Chỉ vừa ra ngoài buổi tối thôi mà đã gặp lại Lục Tề Phong.
Anh ta nhanh chóng tiến đến, tôi theo bản năng lùi lại.
Anh ta bịt miệng lẫn mũi tôi, một mùi hương kỳ lạ xông vào mũi, khiến tôi mất đi ý thức.
Tôi tỉnh dậy trên giường, may mắn là lần này không bị trói.
Sau đó nhanh chóng bò dậy đi mở cửa, nhưng Lục Tề Phong đã đẩy cửa bước vào.
“Lục Tề Phong, anh dám dùng thu/ốc mê với tôi!”
“Đường Tư Tư, đừng nói khó nghe như thế, em vốn là của tôi, tôi chỉ là cướp em về thôi.”
“Đủ rồi, Lục Tề Phong, dừng lại ở đây thôi.”
Lục Tề Phong ép tôi vào tường, anh ta nắm lấy cằm tôi: “Tư Tư, khi em khôi phục trí nhớ, em sẽ lại thích tôi như trước thôi.”
Tôi quay mặt đi: “Anh bình tĩnh lại đi, tôi đã nhớ lại rồi, nhưng thật sự không còn thích anh nữa.”
Đây là sự thật.
Từ lần trước gặp anh ta, tôi đã dần dần nhớ lại. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
Dù sao cũng là chấp niệm thời trẻ, va chạm nhiều lần, cuối cùng cũng hóa thành thất vọng.
Hóa thành hư không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quy-phuc/chuong-2021-ngoan-dung-nghe-chung-ta-ve-nha.html.]
Thực ra tôi rất biết ơn lần mất trí này, giúp tôi bớt đau khổ, chào đón cuộc sống mới.
Giọng Lục Tề Phong cao lên, cảm xúc anh ta có phần kích động: “Không thể nào, trước đây Tư Tư rất thích tôi mà.”
“Anh cũng đã nói rồi, đó là trước đây.”
“Xin lỗi Tư Tư, là trước đây tôi chưa nhìn rõ tình cảm của mình với em, bây giờ tôi sai rồi, chúng ta ở bên nhau có được không."
Lục Tề Phong đè vai tôi xuống, có ý định cưỡng hôn tôi.
“Cút đi, quá khứ đã qua rồi!” Tôi đẩy anh ta ra, tát một cái vào mặt anh ta.
Lục Tề Phong dùng ngón trỏ chạm vào khóe miệng, ánh mắt đầy cảm xúc: “Đường Tư Tư, Kỳ Thuật có gì tốt? Em ở bên anh ta bao lâu, có thể sánh được với tình cảm mười mấy năm của chúng ta không?”
“Có thể.”
Lục Tề Phong nắm lấy cổ tay tôi, bẻ ngược ra sau, anh ta quỳ gối trên chân tôi, đè tôi xuống.
“Nhưng chúng ta đã đính hôn rồi, em mãi mãi là của tôi.”
Anh ta dùng một tay cởi áo tôi, hôn loạn lên mặt tôi.
“Anh điên rồi!”
“Đúng, tôi điên rồi! Thấy em và anh ta ở bên nhau, tôi điên rồi.”
Tôi kiềm chế nỗi sợ hãi, nhớ lại kỹ thuật tự vệ mà Kỳ Thuật đã dạy.
Chớp lấy cơ hội, tôi cắn mạnh vào cánh tay anh ta, dùng đầu gối húc mạnh, cố sức lật người.
Lục Tề Phong không kịp né tránh, đèn bàn bị tôi đập mạnh vào đầu.
Thừa thắng xông lên, tôi bổ thêm vài cú nữa.
Anh ta bị tôi đánh ngất.
Nhưng cửa biệt thự không mở được, may mắn là tôi tìm thấy điện thoại của Lục Tề Phong.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Nhanh chóng gọi điện cho Kỳ Thuật.
“Kỳ Thuật...”
“Tư Tư đừng lo, anh đến ngay!”
Nghe được giọng nói Kỳ Thuật, tôi không kìm được mà khóc lớn.
“Lục Tề Phong, anh ta, bắt cóc em...”
“Anh biết rồi, sắp tới nơi rồi, em đừng hoảng, em đang ở đâu?”
Khi Kỳ Thuật tìm thấy tôi, tôi đang trốn trong nhà vệ sinh.
Anh bế tôi lên, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao rồi, anh đến rồi.”
Tiếng đập cửa lớn, đánh thức Lục Tề Phong.
Anh ta nhìn thấy cảnh tượng trong nhà: “Kỳ Thuật, ai cho anh cái gan dám đập nhà tôi.”
Kỳ Thuật quấn tôi vào áo khoác, ngón tay lau đi giọt nước mắt trên mặt tôi.
Anh nói nhỏ nhưng đầy quyết liệt bên tai tôi: “Ngoan, anh ta dám bắt cóc em, giec anh ta được không?” Anh nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.
Lục Tề Phong sợ đến mức hai chân mềm nhũn.
Kỳ Thuật liếc mắt, vệ sĩ bên cạnh liền giữ chặt Lục Tề Phong, bắt đầu ra tay.
Người của anh không giống vệ sĩ bình thường, mà là những người đã theo anh ở nước ngoài tập luyện.
Cú đ.ấ.m nào cũng đau đớn như đòi mạng, nhưng không hề gây c.h.ế.t người.
Kỳ Thuật che tai tôi: “Ngoan, đừng nghe, chúng ta về nhà.”