Quỷ Trong Rừng - Đừng Mở Cửa Lúc Nửa Đêm - 15
Cập nhật lúc: 2024-06-30 11:49:29
Lượt xem: 253
Mặc Dù Hải không cam tâm lắm nhưng anh cũng không muốn bỏ mạng oan uổng tại đây, nhất là khi nghe Hương nói cô nghe thấy tiếng khóc của trẻ em. Có tiếng khóc của trẻ em, mặc dù chưa biết là con ai nhưng điều đó có nghĩa là có hy vọng, ít nhất bọn trẻ bị nó bắt đi vẫn còn sống. Đường về nhà, hai người có rất nhiều tâm tư nên đi cũng chậm hẳn, cho đến khi những cơn gió lạnh của rừng già thổi phà vào mặt và ánh nắng cũng đã chớm tắt bên kia đồi thì hai người mới khẩn trương hơn.
Mặt trời vừa có dấu hiệu lặn thì cả khu rừng đã thay đổi, tuy rằng bọn ma quỷ vẫn chưa xuất hiện hẳn nhưng hai người đã có thể nghe thấy những âm thanh quái dị, thậm chí cả hơi thở nặng nề thì thầm bên tai. Hải toát mồ hôi lạnh, ai cũng biết ma thường chỉ là một vong hồn không biết thở, nhưng đây đúng là quỷ rồi, bởi vì bọn chúng có cả một hơi thở kia mà. Rốt cuộc thì loài quỷ này sinh ra từ đâu, và bọn chúng có thù oán gì với con người, sao lại rat ay g.i.ế.c người tàn nhẫn như thế chứ.
Đây chỉ là suy nghĩ của Hải, đương nhiên là có sự nông cạn về kiến thức tâm linh. Hai người đi không ngơi nghỉ nhưng lại chẳng dám nhón chân chạy, bởi vì ngoài quỷ dữ ra thì còn có loài ma rừng chuyên đi theo sau lưng con người, chỉ chờ chúng ta nhón chân thì bọn chúng lập tức nhập vào và đẩy linh hồn của chúng ta ra ngoài. Nghe tới cái thể loại ma này, nếu như không phải có lịch sử mất con của Hương thì Hải cũng sẽ nghĩ ngay đến việc cô bị ma rừng kia nhập vào.
Hai người vừa bước chân ra khỏi cánh rừng thì đã nghe thấy từ phía xa xa trong rừng xanh sâu thẳm kia vang lên tiếng ồn khủng khiếp. Âm thanh kia pha trộn giữa tiếng bước chân, hơi thở và tiếng gào thét như muốn xé toạt màn đêm đang buông xuống kia. Cả hai dựng hết lông tơ, Hương hét lên: “Mau chạy theo tôi!”
Hải thấy Hương co chân chạy thì cũng chạy thục mạng theo sau. May chỉ là một đoạn đường ngắn đã đến nhà Hương, cô kéo Hải vào nhà rồi khóa kín lại. Hải cũng hiểu có lẽ bây giờ trở về nhà anh là không kịp cho nên thấy rất biết ơn vì đã chấp chứa mình. Nếu như một mình về nhà, đêm nay anh không biết sẽ phải trải qua như thế nào nữa.
Sau khi chốt hết cửa lại, Hương mới tạm thở phào, cô vào bếp lấy hail ly nước lá ra đưa cho Hải một ly, sau đó một hơi nốc hết ly nước của mình rồi mới nói: “Xem chừng bọn chúng đã đánh hơi được chúng ta rồi. Anh biết dùng vũ khí chứ, uống nước xong chúng ta lên lầu cố thủ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quy-trong-rung-dung-mo-cua-luc-nua-dem/15.html.]
Hải còn chưa kịp uống nước đã sặc nước, anh nói: “Nhà chị mà cũng không an toàn à?”
“Anh nói nhảm thật đấy! Bọn chúng không tha cho ai cả đâu. Đừng nói đến việc hôm nay trên đường về chúng ta đã bị bọn chúng đánh hơi được rồi...”
Hương còn chưa nói dứt câu thì đã nghe thấy tiếng đập cửa nhà dưới đất, cô ra hiệu cho Hải yên lặng, sau đó từ từ tắt hết đèn chỉ chừa lại bóng đèn ngủ lờ mờ. Đến bây giờ Hải mới để ý dù là đèn trong ngôi nhà anh thuê hay ngôi nhà này của Hương thì điện đóm cũng rất tân tiến, không giống với hoàn cảnh nơi này chút nào cả. Xem ra trước đây nơi này không phải như bây giờ.
“Sao vậy, ngạc nhiên à?”
Như thể đọc được suy nghĩ của Hải, Hương lạnh mặt hỏi. Hải muốn chối lại muốn gật đầu thừa nhận, cuối cùng đành phải nói: “Tôi chỉ nghĩ nơi này trước đây không phải như thế…”
Hương cười phì, cô nói: “Đúng vậy, mười năm trước thôi chúng tôi cũng sống rất bình thường như những người bên ngoài. Anh thấy đấy, hệ thống điện nhà tôi không thua gì nhà anh có đúng không?”
Hải gật đầu xác nhận, Hương không nói nữa, Hải muốn hỏi tiếp cũng chẳng dám hỏi vì thấy Hương đang bận rộn. Rõ ràng cả hai đều nghe thấy tiếng đập cửa ầm ĩ nhưng Hương không gấp gáp, cô lựa chọn vũ khí một lát rồi đưa cho Hải mấy món mà nói: “Cầm lấy, dễ sử dụng.”