Quỷ Trong Rừng - Đừng Mở Cửa Lúc Nửa Đêm - 5
Cập nhật lúc: 2024-06-30 11:44:36
Lượt xem: 418
Hải cho rằng bản thân tuy rằng vẫn tạm thời chưa chấp nhận được sự thật này, nhưng anh có thể chắc chắn bản thân đã lĩnh đủ trong hôm nay và đã nghe hiểu rất kĩ những lời của ông lão nói. Mặc dù bụng giờ đây đang đói cồn cào nhưng Hải vẫn quá sức ám ảnh với cảnh tượng của vợ mình bị m.ổ b.ụ.n.g nên chẳng thể nào ăn nổi. Để cho bụng dạ quên đi cơn đói, Hải đành bắt chuyện, anh hỏi ông cụ: “Cháu có thể hỏi ông tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi không ạ?”
Ông cụ lau lau mắt, ông có vẻ mệt mỏi nói: “Ông tên Bình, năm nay đã tám mươi lăm tuổi rồi. Bà ở nhà năm nay cũng đã tám mươi, chúng ta chẳng có con cái gì nhưng lại có đến hai cái nhà. Căn nhà này chúng ta không ở, thi thoảng cho họ hàng của người ở đây thuê ở tạm. ông không ngờ rằng cháu vì một cách nào đó mà lại tìm đến được đây để rồi cả nhà gặp họa như thế này.”
Nghe tiếng thở dài của ông Bình thì dường như có thể thấy rõ sự thương cảm trong đó chứ không phải chỉ là nói suông. Hải lúc này cũng mở lòng, những lúc xảy ra chuyện như vậy thường là lúc con người ta yếu đuối nhất, nên có ai để mình mở lòng là một chuyện tốt. Sau khi kể một loạt gia cảnh nhà mình thì anh cũng kể về chuyện gặp thông tin ông bà đăng tải trên mạng, và anh đã được thấy hình của cả hai ông bà, anh còn nhấn mạnh rằng lúc anh gọi điện trực tiếp thì đã nghe giọng của bà.
Ông Bình giải thích rằng chỉ sợ ma quỷ lộng hành, ông định ngày mai sẽ vào cây thánh trong rừng xem thử như thế nào. Ở đây không có tín ngưỡng nào khác, chỉ có cây thánh to lớn trong rừng già kia là tín ngưỡng của bọn họ, đồng thời cũng là khắc tinh của ma quỷ. Nhờ vào cây thành kia mà người dân mới có thể sống ở nơi này đời nọ qua đời kia. Hải cũng muốn hỏi khó thế sao không cho qua cho rồi, dọn đi nơi khác sống chứ sao phải ở lại đây chịu khổ, sống trong lo lắng sợ hãi. Thế nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại, gốc rễ bám trụ tại nơi này, muốn di dân là một chuyện rất lớn, chẳng hề dễ dàng một chút nào cả.
Hai người đang mải mê nói chuyện thì đột nhiên những tiếng ồn ào ban nãy lại vang lên, ông Bình bất an đi ra cạnh cửa sổ ghé mắt xem thử rồi thở dài nói: “Chưa từng thấy đêm nào như đêm nay.”
Nhìn thấy bộ dáng kia của ông Bình thì Hải ít nhiều cũng biết là có chuyện chẳng lành, anh đi tới bên cạnh ông Bình rồi hỏi: “Có chuyện gì xấu ạ?”
“Xấu! Ông ở đây đã tám mươi mấy năm, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng bọn chúng đông đúc như thế này bao giờ cả.”
Ông Bình nghiêm trọng trả lời, Hải nghe thế thì tim anh cũng như là treo ngược lên cây, xem ra đêm nay nhất định là một đêm dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quy-trong-rung-dung-mo-cua-luc-nua-dem/5.html.]
Sau khi tần ngần quan sát một lúc thì ông Bình nói: “Chúng ta lên lầu đi, nơi ấy có vũ khí.”
Hải bước theo sau ông Bình, anh nghĩ chắc chắn là ông Bình sợ cành cây thánh kia không trụ nỗi nên ra phương án khác, nhỡ đâu sự cố xảy ra thì còn đường mà sống. Hải không ngờ trên tầng hai này ngoài một phòng ngủ nhìn ra cánh rừng thì mấy căn phòng còn lại đều chứa đầy vũ khí. Trong mấy căn phòng kia đều là s.ú.n.g săn, l.ự.u đ.ạ.n và rất nhiều loại s.ú.n.g tự chế khác. Hải bây giờ bắt đầu thắc mắc liệu ông Bình này có phải là đã loa loát với kiểm lâm rồi hay không mà ông ta dám tang trữ vũ khí nhiều đến như thế.
Chắc là nhận ra suy nghĩ của Hải nên ông Bình sau khi cầm lên một xây s.ú.n.g trường đưa lên mắt ngắm xong thì lại nói: “Chẳng có gì bất ngờ cả chàng trai ạ. Nơi này tình hình nguy hiểm như thế nên nhà ai cũng có những món vũ khí như thế này cả. Kiểm lâm họ cũng hiểu, chúng ta không dùng những món vũ khí này để săn thú cấm hay động vật quý hiếm, chúng ta chỉ dùng chúng để phòng thân mà thôi.”
Sau khi biết được sự thật thì Hải cũng mò lấy một món vũ khí cho mình, anh cũng chẳng biết dùng s.ú.n.g gì nên cứ cầm lấy mấy quả l.ự.u đ.ạ.n tự chế và hai cây bén nhọn giống kiếm cầm trên tay. Hải nói: “Liệu bọn chúng ngoài kia có tấn công vào đây hay không hả ông?”
“Chuyện đó không có ai biết được, chúng ta chỉ cần thủ sẵn vũ khí để ứng phó là được, không được chủ quan.”
Hải gật gật đầu, sau đó hai người đi ra phòng ngủ. Lúc này đột nhiên bên ngoài đã im bặt chẳng còn tiếng gì, rõ ràng ban nãy tiếng gào rú vang vọng cả cánh rừng kia mà?
“Ông Bình ơi, bọn chúng có vẻ như đã rút đi rồi thì phải.”
Ông Bình gật gù đi trở vào phòng vũ khí, ông nói vọng ra: “Vẫn không được lơ là cảnh giác. Bọn chúng rất khôn ngoan, đôi khi chúng ta chưa chắc đã khôn ngoan bằng chúng.”
Nghe vậy Hải cũng chẳng dám lơ là, anh lên dây cót và hết sức cảnh giác. Mặc kệ có đau buồn hay rầu lo cỡ nào đi nữa thì phải sống sót qua đêm nay cái đã, nếu như bỏ mạng đêm nay, ngày mai con trai anh về thì phải làm thế nào. Dù sao đi chăng nữa với hy vọng tìm được con trai, anh nhất định phải thật can đảm, cố gắng sống sót. Bởi vì Hải chưa từng tin vào chuyện ma quỷ, bây giờ lại tự mình dính vào những chuyện ma quỷ sẽ khó tránh không thể nào chấp nhận sự thật được.