RANH GIỚI KẾT THÚC GIỮA TÌNH BẠN VÀ TÌNH YÊU - C5
Cập nhật lúc: 2024-06-29 22:04:50
Lượt xem: 2,131
06
Sau khi chuyển trường, tôi xóa phương thức liên lạc của Lục Hứa, cũng đổi số điện thoại mới.
Để nhanh chóng thích ứng với môi trường mới và không để ảnh hưởng đến việc học tập, toàn bộ thời kỳ cấp ba, mỗi ngày tôi đều vùi đầu khổ học.
Việc học hành bận rộn khiến tôi gần như không có thời gian suy nghĩ về quá khứ.
Nhoáng một cái đã năm năm trôi qua.
Tôi không nghĩ sẽ gặp lại Lục Hứa.
Ngày hôm đó, tôi đi gửi giấy tờ cho khách hàng.
Đột nhiên trời mưa to, tôi không xuống núi được nên phải ở tạm khách sạn trên núi.
Ở đại sảnh khách sạn đụng phải Lục Hứa.
Bên ngoài mưa rền gió dữ, xung quanh ồn ào náo động.
Cách năm năm thời gian, khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi gặp nhau, thế giới của tôi trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng như cát bụi.
Tôi lập tức nhận ra Lục Hứa.
Cùng với Cố Tích bên cạnh hắn.
Năm năm sau, họ vẫn ở bên nhau.
Tuy rằng đã sớm đoán được khả năng này, nhưng lúc thật sự nhìn thấy, trái tim vẫn không thể tin ngừng lại một chút.
Tôi ước gì họ không nhận ra tôi.
Bởi vì giờ phút này tôi cả người chật vật.
Mà họ ăn mặc lộng lẫy, bước vào cùng với một nhóm người cùng tuổi, cả đám người đều thong dong, điềm tĩnh.
Hoàn toàn trái ngược với tôi.
Nghe cuộc trò chuyện thì hình như là họ đặc biệt tới đây chơi.
"Làm sao vậy, anh Lục?"
Thấy Lục Hứa vẫn đứng bất động, có người khó hiểu mở miệng hỏi hắn.
Lục Hứa vẫn nhìn tôi như cũ, trong đôi mắt lạnh lùng lóe lên, giống như đang đè nén cảm xúc mãnh liệt gì đó.
Tôi giả vờ như không biết, đi ngang qua bọn họ.
Nhận thấy được động tác nhấc chân của hắn, tôi vô thức tăng tốc độ, nhưng giây tiếp theo vẫn bị hắn giữ chặt cổ tay.
“Cậu lại định bỏ đi mà không nói một lời nào nữa à?”
Giọng điệu chất vấn có chút run rẩy và khàn khàn.
Tôi muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực hắn cực mạnh, giống như sống c.h.ế.t không buông.
"Buông tay!"
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Hắn cau mày, đang muốn nói gì đó, thì đám bạn phía sau hắn đã theo kịp.
"Anh Lục, anh đang chào hỏi ai vậy? Gặp được bạn bè à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ranh-gioi-ket-thuc-giua-tinh-ban-va-tinh-yeu/c5.html.]
Tầm mắt mọi người đồng loạt rơi xuống trên người tôi.
Khi nhìn thấy Lục Hứa kéo tay tôi, trên mặt mọi người mỗi người có một biểu cảm khác nhau, có người len lén nhìn về phía Cố Tích.
Cố Tích gượng cười: "Tiểu Phong, sao cậu lại ở đây? Hơn nữa, sao nhìn cậu lại chật vật như vậy?"
Trong lúc nói chuyện, nhìn ¹cô ta có vẻ như đang quan tâm đến hoàn cảnh của tôi nhưng thực ra trong lời nói đều có hàm ý cố ngăn cản tôi và Lục Hứa.
¹biết rõ bộ mặt thật không tốt lành gì của nhỏ nu8 rồi nên phải đổi lại xưng hô: cô ấy->cô ta
Cố Tích vừa nói lời này, mọi người cũng đều tập trung chú ý vào tôi.
Khi nhìn thấy tôi một thân ướt đẫm, thậm chí toàn thân quần áo mặc vào cộng lại cũng không vượt quá 300 nhân dân tệ, những công tử nhà giàu này mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Có người thốt lên: "Anh Lục, anh còn biết người như vậy sao?"
Có người nói thẳng: "Cái túi này là hàng A, tôi nhớ rõ cái túi này trên toàn thế giới chỉ có một, anh trai tôi đã mua tặng nó cho bạn gái!"
Không có ý xấu.
Nhưng tôi vẫn bị những từ như "người như vậy", "hàng A" đ.â.m cho một dao.
Trên thực tế, tôi cũng không theo đuổi hãng hàng lớn gì, cũng không có ý định mua hàng A.
Cái túi này là ông chủ văn phòng luật sư của tôi đưa cho tôi, ổng nói sẽ trừ tiền ăn nửa tháng của tôi.
Nói tôi đại diện cho tiêu chuẩn chọn người của luật sư, đi ra ngoài gặp khách hàng cũng không thể quá khó coi.
Tôi thực sự không đủ khả năng để mang nó, nhưng sẽ tốt hơn nếu mang một sản phẩm hạng A đi gặp khác hàng.
Nhưng trước mắt, lần đầu tiên tôi mang cái túi này ra ngoài, lại bị bọn Lục Hứa đụng phải.
Còn bị chỉ ra trước mặt mọi người.
Tôi bực bội không dám ngẩng đầu lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Hứa.
Đoán chừng giờ phút này hắn lại giống như trước kia, chê tôi làm mất mặt hắn.
"Anh Lục, chị Tích, hai người có quan hệ gì với cô ấy?"
Lục Hứa nhìn tôi, chần chừ một lát.
"Cô ấy là..."
Thấy Lục Hứa khó xử, tôi thay hắn tiếp lời: "Bạn học cấp ba, không quen lắm."
Dứt lời, sắc mặt hắn lại trầm xuống.
"Ninh Dĩ Phong......"
"Tiểu Phong, nếu trùng hợp gặp nhau như vậy, chúng ta cùng chơi đi?"
Cố Tích đột nhiên nhiệt tình kéo tay tôi nói.
Nhìn như thân mật, nhưng tôi vẫn bắt được ánh mắt lúc Cố Tích cầm tay tôi, trong mắt chợt lóe lên sự ghét bỏ.
Trước kia tôi ngu ngốc, không nhìn ra mọi chuyện, thế nhưng bây giờ sau khi bị ông chủ ở văn phòng luật sư cho rèn luyện, tôi lại nhìn Cố Tích, mới phát hiện, người này rõ ràng chính là một tiểu nhân hai mặt.
Trước kia cùng tôi chơi chung, có lẽ là bởi vì tôi quen Lục Hứa.
Nhưng bây giờ, tôi đã không còn giá trị lợi dụng, Cố Tích làm những thứ này là vì cái gì?