Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Rèm Mộng - Chương 22,23,24: Lâm Trì xin hứa, sẽ bảo vệ Chu Yểu.

Cập nhật lúc: 2024-09-13 18:37:38
Lượt xem: 1,269

22.

Tôi theo Lâm Trì về nhà. Anh đặt túi lên bàn ăn, cẩn thận mở ra, bên trong là một đống bánh ngọt tinh xảo.

Màu sắc rực rỡ, đủ loại hương vị.

Tôi hơi ngạc nhiên.

Những năm qua tôi đã nhận không ít quà từ đàn ông: tiền bạc, trang sức, hoa tươi, đồng hồ nổi tiếng…

Tôi cần tiền, họ cần sắc đẹp, chúng tôi đều hiểu ý nhau và đều đạt được mục đích của mình.

Nhưng đây là lần đầu tiên có người coi tôi như một cô gái nhỏ, gửi cho tôi một đống món tráng miệng tinh tế và dễ thương.

Anh mở một túi khác, bên trong là đủ loại trà sữa.

Thấy tôi vẫn không nói gì, Lâm Trì có vẻ không thoải mái, nhấn nhá trán, dường như hơi lo lắng: "Cô không thích à?"

"Mấy đứa trẻ đều nói con gái rất thích ăn những thứ này." Anh có vẻ muốn cất túi đi: "Không sao, tôi mang đi chia cho bọn chúng…"

"Tôi thích." Tôi đi tới lấy một chiếc bánh nhỏ vị dâu tây, dùng thìa múc một miếng nhỏ.

Kem từ từ tan chảy trên đầu lưỡi, vị ngọt ngào lan tỏa khắp vị giác.

Tôi chưa bao giờ ăn những thứ này.

Tôi không thích đồ ngọt, vì luôn cảm thấy đồ ngọt chỉ dành cho những người rất hạnh phúc.

Mà tôi thì không xứng đáng.

"Ngon." Tôi cắn thìa nhựa, cúi đầu: "Rất ngọt."

Lâm Trì nhanh chóng đưa cho tôi một cốc trà sữa.

Trà sữa khoai môn, ngọt vừa phải.

Dù dạ dày tôi đang lộn xộn nhưng tôi vẫn tiếp tục cho từng thìa vào miệng.

Chu Yểu là người lớn lên trong khổ cực, đã trải qua bao nhiêu đau khổ trong cuộc sống.

Hôm nay thử chút ngọt ngào, lại có phần lúng túng.

Tôi chỉ nhận ra những lúc này, người như tôi, dù có thành thạo trong chuyện tình cảm thế nào thì vẫn thiếu thốn tình yêu thực sự.

Đồ tráng miệng cũng có thể khiến tôi cảm thấy được yêu thương.

Tôi đột nhiên cảm thấy mình thật sự đáng thương.

Khóe mắt hơi ướt.

Tôi nuốt hết bánh trong miệng, từ trên bàn lấy ra một hộp thuốc lá, châm lửa để cố gắng kìm nén nước mắt.

Nhưng t.h.u.ố.c lá bị anh cướp mất.

"Có thể hút thuốc, nhưng đừng dùng nó để giải tỏa cảm xúc xấu, cuối cùng vẫn là có hại cho cơ thể." Lâm Trì ngồi xổm trước mặt tôi, ngước lên nhìn tôi, dáng vẻ như một con ch.ó trung thành lớn.

"Không vui à?"

"Không." Tôi hít một hơi: "Ngon."

"Chỉ là cảm thấy trước đây chưa ăn món ngon như thế này, hơi tiếc."

Lâm Trì cười vì tôi. Anh xoa đầu tôi: "Sau này mỗi ngày tôi sẽ mua cho em ăn."

"Vậy chẳng phải sẽ mập lên sao."

"Mập cũng thích."

Tôi cuộn tròn trong vòng tay Lâm Trì, chúng tôi cứ thế đấu khẩu với nhau như một đôi tình nhân bình thường.

Chỉ là...

Khi nói chuyện, chúng tôi lại nằm lên giường.

Rèm cửa kéo lại.

Vào lúc tôi gần như không chịu nổi, tay anh bảo vệ trên đầu tôi.

"Lâm Trì…" Tôi nắm lấy vai anh, trượt tay xuống dưới xương quai xanh của anh: "Anh đi xăm à?"

"Ừ." Anh cúi xuống hôn tôi, "Thích không?"

Tôi nói lời thật lòng: "Xấu."

"Ai lại xăm tên người khác ở đây?"

Trên vị trí bên dưới xương quai xanh trái của anh, có xăm hai chữ "Chu Yểu".

Vị trí đó rất gần trái tim.

Nhiều lần tôi muốn nói ra nhưng lại nuốt xuống, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi anh,

"Anh xăm tên tôi, sau này làm sao kiếm bạn gái nữa?"

Anh ôm tôi, giọng hơi khàn, "Sao phải có bạn gái khác?"

"Có em là đủ rồi." Lâm Trì chôn mặt vào hõm vai tôi: "Trước đây tôi chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, nếu một ngày nào đó chúng ta chia tay, tôi cũng sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa."

Tôi ngẩn ra, chia tay?

Anh thực sự nghĩ, chúng ta đang yêu nhau rất nghiêm túc sao?

"Lâm Trì."

Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với anh, muốn nói cho anh biết ý định khi tiếp cận anh, nhưng trong đầu hiện lên hình ảnh người mẹ già yếu của tôi.

Những lời sắp nói vẫn bị tôi kìm nén lại.

Tôi dùng đầu ngón tay vẽ vời tên mình trên cơ thể anh: "Đau không?"

"Không đau." Anh cúi đầu, nuốt hết những lời còn lại của tôi.

23.

Bốn giờ sáng, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Lâm Trì nhận điện thoại thay tôi, đưa lên tai tôi.

"Alo…"

"Xin hỏi có phải là cô Chu không? Mẹ cô đã qua đời…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/rem-mong/chuong-222324-lam-tri-xin-hua-se-bao-ve-chu-yeu.html.]

Móng tay tôi đ.â.m sâu vào lòng bàn tay, cơn đau nhói chứng minh cuộc gọi này không phải là giấc mơ.

Lâm Trì cũng nghe thấy. Anh không hỏi một câu nào, nhanh chóng dậy mặc đồ, cùng tôi đến bệnh viện.

Trên đường đi, tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, các cảnh vật vụt qua.

Tôi không nói gì. Cũng không rơi một giọt nước mắt.

Khóe mắt khô khốc, không có chút ẩm ướt.

Tôi nghĩ.

Thật sự là một người vô lương tâm, trong lúc này mà không có nổi một giọt nước mắt.

Chúng tôi cứ thế đến bệnh viện trong trạng thái mơ hồ.

Tôi gặp bác sĩ, y tá.

Sau một thời gian dài, cuối cùng cũng được đưa vào phòng, nhìn thấy người trên giường được phủ một tấm vải trắng.

Người sống được phủ một tấm vải trắng, không còn chút âm thanh nào.

Tôi ngẩn người bước tới, nắm tay bà.

Cứng đờ, lạnh lẽo.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Chỉ đến lúc này, tôi mới thật sự cảm nhận được sự chia ly.

Y tá quen biết nhẹ nhàng vỗ vai tôi: "Bà Tôn đã tự rút ống thở lúc rạng sáng, bà ấy… đã tự ý ra đi."

Tại sao?

Tôi đã cố gắng cứu bà nhiều đến vậy.

Tại sao bà lại tự bỏ cuộc?

Đột nhiên, tôi nhớ lại ngày hôm đó trong phòng bệnh, Phó Trạm đè tôi lên giường chăm sóc,

"Để bà ấy thấy, con gái tốt của bà ấy đã làm gì để cứu bà."

Một khoảnh khắc nào đó, mọi sức lực dường như bị rút cạn.

Tôi dựa vào giường bệnh, cơ thể dần trượt xuống, được Lâm Triều đỡ vào lòng: "Tôi ở đây."

Ra khỏi phòng bệnh, anh liên tục nói với tôi rằng anh vẫn ở đây. Những lời an ủi nhẹ nhàng cuối cùng đã làm tôi tỉnh táo lại, tôi vô thức bám vào cánh tay anh: "Bà ấy đã biết rồi."

"Bà ấy không ngủ…"

Lâm Trì không hiểu. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn an ủi tôi.

Cho đến khi y tá Trần đưa cho tôi một mảnh giấy: "Đây là tìm thấy dưới gối của mẹ cô, có lẽ là để lại cho cô."

Một mảnh giấy mỏng.

Tôi mất một thời gian dài mới mở được nó ra.

Đây không phải là chữ viết của mẹ tôi, có lẽ là do bà nhờ y tá viết giúp, chữ viết có phần cẩu thả.

Chỉ có vài câu vắn tắt.

"Thực ra Diệu Diệu không mất tích, con bé đã ch/ết năm bốn tuổi, là mẹ không chấp nhận sự thật này."

"Lúc đó mẹ từng muốn t/ự s/át, cho đến khi đưa con về nhà. Yểu Yểu, con đã cho mẹ hy vọng sống tiếp."

"Mẹ không muốn làm con gánh thêm khổ."

Bà nói.

"Yểu Yểu là cô gái tốt nhất, trong lòng mẹ."

"Luôn luôn như vậy."

Tôi nắm mảnh giấy, vừa khóc vừa cười. Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, làm ướt giấy.

Tôi nghĩ.

Bà chỉ là xuống dưới làm mẹ của Diệu Diệu thôi.

24.

Lễ tang hoàn toàn do Lâm Trì lo liệu.

Anh mặc bộ vest đen, cùng tôi mặc tang phục, dẫn theo một nhóm đàn em quỳ kín phòng tang.

Cùng tôi tiễn mẹ lần cuối.

Trước linh cửu, anh quỳ gối, nghiêm túc hứa trước di ảnh mẹ tôi:

"Bà Tôn, tôi, Lâm Trì xin hứa, sẽ bảo vệ Chu Yểu."

"Chắc chắn không để cô ấy chịu thêm bất kỳ đau khổ nào."

"Tôi sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ cô ấy."

Mỗi câu nói, anh đều cúi đầu thật sâu.

Nhóm anh em phía sau không nói gì, cũng cúi đầu.

Âm thanh nặng nề tràn ngập khắp phòng.

Tôi lặng lẽ nhìn bóng lưng Lâm Trì, đột nhiên nhớ đến một đoạn văn tôi đã đọc...

"Tôi khao khát một đời được người khác cất giữ thật tốt."

"Được bảo quản chu đáo, đặt cẩn thận. Để tôi không bị kinh hãi, không bị khổ sở, không bị lạc lõng, không có chỗ dựa."

Tôi là người không bao giờ tin vào tình cảm. Nhưng khoảnh khắc này... Tôi vẫn không thể không nghĩ rằng, dường như tôi thực sự đã có nơi để trở về.

Thậm chí người vốn không mong mỏi những điều hư ảo như tôi, trong khoảnh khắc này cũng không thể không nghĩ, nếu Lâm Trì có thể xuất hiện trong tuổi 16 của tôi thì tốt biết bao.

Anh nhất định sẽ xông vào căn phòng đó, đưa tôi đi.

Nếu như…

Nhưng.

Thế giới này không có "nếu như".

Cũng không có phút giây nào có thể quay lại.

Tôi chỉ có thể âm thầm nắm chặt góc áo của anh, hy vọng tôi... một người không hoàn hảo, có thể ở bên anh thêm một chút nữa.

Loading...