Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Rèm Mộng - Chương 31: Phế vật.

Cập nhật lúc: 2024-09-13 18:40:24
Lượt xem: 471

31.

Mùa hè dần kết thúc. 

Mùa thu đã đến.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Những chiếc lá trong bệnh viện dần ngả vàng, rơi đầy sân.

Tôi lại gầy đi rất nhiều.

Mỗi lần Lâm Trì giúp tôi thay đồ, mắt anh luôn đỏ lên, ánh nhìn thậm chí không dám dừng lại lâu trên người tôi.

Điều duy nhất làm tôi vui là nghe tin Phó gia đã phá sản.

Những gì Ôn Hoà nói hôm đó đều đã trở thành hiện thực. Cô ấy thực sự là một người con gái rất tốt.

Cô ấy cũng đã đến bệnh viện thăm tôi. Dù là tình địch nhưng người này ngồi bên giường bệnh một lúc, không nói nhiều lời, mắt cô ấy cũng đỏ lên.

Cô ấy nhẹ nhàng nắm tay tôi, giọng nói có chút nghẹn ngào.

"Rồi sẽ ổn thôi." Cô ấy nói: "Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên thấy cô, dù biết Lâm Trì thích cô, nhưng tôi vẫn không kìm được mà suy nghĩ vì sao trên đời lại có một cô gái xinh đẹp đến thế."

"Mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ đều phong tình vạn chủng, đôi mắt ấy lại rất trong sáng."

Cô ấy không ngồi lâu, chỉ nhẹ nhàng vỗ tay tôi một cái: "Nếu có gì cần, cứ nói với tôi, tôi có tiền."

Tôi mỉm cười nhìn cô ấy.

"Được."

Ôn Hoà rời đi. Nhưng không lâu sau, lúc Lâm Trì xuống lầu mua cơm cho tôi, Phó Trạm đã đến.

Anh ta đã uống rượu. Đứng ở cửa, mắt đỏ nhìn tôi rất lâu, rồi từ từ bước vào: "Yểu Yểu."

Đây là lần đầu tiên anh ta gọi tôi như vậy: "Em... bệnh sao không nói cho anh biết?"

Tôi nhíu mày: "Ra ngoài."

Nhưng anh ta như không nghe thấy, thẳng tiến đến bên giường bệnh, quỳ xuống, ánh mắt từ từ quét khắp người tôi, mắt đỏ rực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/rem-mong/chuong-31-phe-vat.html.]

Một vẻ mặt đầy cảm xúc.

"Em bị bệnh khi ở bên anh, phải không?"

"Tại sao không nói cho anh biết." Anh ta đưa tay nắm lấy tay tôi, "Anh có thể chữa cho em."

"Nếu em nói sớm hơn, thì cũng không..."

"Sẽ không đẩy em cho Lâm Trì."

Tôi tránh bàn tay anh ta, cố gắng lấy điện thoại trên bàn đầu giường, nhưng cổ tay tôi vẫn bị anh ta giữ chặt.

"Yểu Yểu." Hắn quỳ trước giường, dáng vẻ đầy thâm tình: "Anh cưới em nhé."

"Cưới con mẹ mày! Đó là chị dâu bọn tao!"

Âm thanh chửi bới đột ngột vang lên ở cửa, là vài anh em của Lâm Trì mang trái cây đến thăm tôi. Họ xông lên, một người đá vào lưng Phó Trạm.

Phó Trạm vốn đang quỳ, bị đá một cú như vậy, anh ta liền ngã quỳ ngay trước mặt tôi.

Phó Trạm không còn là Phó thiếu ngày xưa nữa. Phó gia sụp đổ, trái lại mắc nợ hàng trăm triệu, cha anh không thể chấp nhận, lâm bệnh nặng phải nhập viện.

Với một người như Phó Trạm, một người chỉ biết tiêu xài vô ích,Phó gia cả đời này cũng không thể đứng dậy nổi.

Anh ta đến tìm tôi làm gì?

Chỉ là người từ trên cao rơi xuống, luôn có xu hướng muốn nắm bắt cái gì đó để chứng minh mình vẫn còn sở hữu điều gì đó.

Và màn diễn cảm động tự làm mình thổn thức chính là chiêu trò quen thuộc của anh ta.

Anh ta không thật sự yêu Ôn Hoà, cũng không thực sự thích tôi. Anh ta chỉ mãi mê với những thứ đã mất.

Tôi im lặng nhìn Phó Trạm bị người khác giữ quỳ trước mặt mình, nhẹ nhàng mở miệng.

"Phế vật."

"Phó Trạm, không còn người cha giàu có của anh, thì anh chẳng khác gì một phế vật thua kém cả chó."

"Anh có tư cách gì để so sánh với Lâm Trì?"

Loading...