Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Rèm Mộng - Chương 8,9: Giả bộ trinh trắng cái quái gì?

Cập nhật lúc: 2024-09-13 18:33:40
Lượt xem: 1,185

8.

Đêm đã khuya.

Lâm Trì đã ngủ.

Đột nhiên tôi cảm thấy khoang mũi như có thứ gì đó sắp trào ra, dùng mu bàn tay lau nhẹ, trong tầm nhìn mờ ảo, màu đỏ sẫm ấy hiện lên rõ ràng.

Một giọt, hai giọt.

Tôi kéo một tờ giấy vệ sinh nhét vào mũi rồi nhẹ nhàng rút cánh tay của anh đang đè lên người tôi.

Trong phòng vệ sinh.

Tôi khóa trái cửa, vò nát tờ giấy thành một cục nhỏ nhét vào mũi, tháo dây buộc tóc đuôi ngựa, châm một điếu thuốc.

Tôi nhìn mình trong gương.

Khuôn mặt nhợt nhạt gần như mang bệnh, xương quai xanh nổi hẳn lên vì gầy, trên đó vẫn còn những dấu hôn ám muội.

Tất cả đều là dấu vết của Lâm Trì.

Hồ sơ nói anh ta không bao giờ gần gũi với phụ nữ. Nhưng thực tế một khi đã bắt đầu, người này còn hoang dại hơn cả thú vật, như muốn lấy mạng người ta.

Tay chân tôi gần như bị anh ta hành hạ đến rã rời.

"Chu Yểu?" Giọng của Lâm Trì đột nhiên vang lên ngoài cửa phòng vệ sinh.

Tôi sững người lại, vội vàng dập điếu thuốc: "Có chuyện gì vậy?"

Nhanh chóng mở cửa sổ để thông gió, tôi ném đầu t.h.u.ố.c lá vào bồn cầu, giấu bật lửa đi.

Lâm Trì tựa vào cửa, hỏi: "Không khỏe à?"

"Ừm..." Tôi vừa vẫy tay để xua đi mùi thuốc lá, vừa nhẹ nhàng trả lời: "Bụng có chút khó chịu."

"Lỗi tại anh." Giọng Lâm Trì khàn khàn vọng qua khe cửa: "Làm quá lâu, không đắp chăn cho em."

Tôi không nói gì. Chỉ ngồi trên bồn cầu nhìn bóng dáng người đàn ông phản chiếu trên cánh cửa kính.

Vai rộng, eo thon, chuẩn hình tam giác ngược.

Đợi cho đến khi mùi t.h.u.ố.c lá tan gần hết, tôi mới ra ngoài.

Lâm Trì đứng im lặng dựa vào tường đợi. Anh ta nhẹ nhàng chạm vào mái tóc đang xõa xuống của tôi: "Như thế này cũng đẹp."

Từ phòng vệ sinh đến phòng ngủ chỉ vài bước, vậy mà anh ta vẫn cẩn thận khoác cho tôi một chiếc áo khoác.

Về đến nơi mới phát hiện, ga giường đã được thay mới.

Tấm ga cũ chất đống ở cuối giường bị anh ta cầm lên: "Anh đi giặt đã."

Tôi ngơ ngác nhìn. Thấy trên ga giường có hai vết đỏ nổi bật.

Người này chắc hẳn đã hiểu lầm điều gì đó. Tôi có thể cảm nhận anh đúng là người mới, suốt quá trình rất vụng về và hấp tấp.

Phòng vệ sinh vang lên tiếng nước chảy, cùng với âm thanh vải vóc bị vò.

Tôi mang dép lê đi đến, tựa vào cửa mà nhìn.

Người đàn ông chỉ mặc một chiếc quần ngắn rộng thùng thình, để lộ làn da màu nâu sẫm, đang ngồi xổm, dang chân ra giặt giũ, miệng ngậm một điếu thuốc chưa châm.

Trong căn phòng vệ sinh cũ kỹ.

Cảnh tượng này lại bất ngờ mang đến chút cảm giác ấm áp.

Tôi thoáng lơ đãng, cho đến khi anh ta rửa tay xong, bàn tay lành lạnh áp lên eo tôi khiến tôi phải co người vào lòng anh vì lạnh.

Lâm Trì lau khô tay vào ống quần rồi nhấc bổng tôi lên, nghiêm túc như thể đang đưa ra một lời hứa.

"Anh sẽ chịu trách nhiệm."

"Được." Tôi vùi mặt vào n.g.ự.c anh ta.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Giọng nói ngại ngùng nhưng khuôn mặt thì không biểu lộ cảm xúc gì.

Lâm Trì bế tôi về lại chiếc giường cứng. Bàn tay anh lướt qua tóc, má, cuối cùng kéo dây áo xuống.

Chiếc quạt điện cũ kỹ kêu cọt kẹt. Nhưng nhiệt độ trong phòng lại tăng lên theo từng động tác của anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/rem-mong/chuong-89-gia-bo-trinh-trang-cai-quai-gi.html.]

Anh tắt đèn.

Vụng về nhưng đầy dịu dàng.

...

Sau khi hành hạ đến mệt mỏi, Lâm Trì nhanh chóng ngủ thiếp đi..

Sau khi chắc chắn anh ta đã ngủ, tôi chậm rãi rút điện thoại ra, có một tin nhắn chưa đọc.

Người gửi: Phó Trạm.

Tôi giảm độ sáng màn hình, mở tin nhắn.

Sự nhục nhã lại lần nữa tràn ngập trong lòng tôi...

"Một giờ nữa quay lại."

"Giải quyết nhu cầu sinh lý cho tôi."

9.

Giọng điệu thản nhiên như thể tôi chỉ là một món đồ chơi mà anh ta có thể tùy ý vứt bỏ rồi nhặt lại.

Thực tế đúng là như vậy.

Tôi cứng người trong một lúc lâu sau đó mới từ từ mặc quần áo, bước xuống giường.

Rời khỏi căn hộ thuê này.

Ngoài đường, tôi gọi một chiếc taxi, mệt mỏi nói: "Chung cư Trấn Giang Bạc Thự."

Tài xế liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu, giọng điệu đầy ý trêu chọc: "Đi tìm bạn trai à?"

Ông ta cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối.

Khu chung cư này nổi tiếng vì giá nhà đắt đỏ, nhiều người giàu có đưa nhân tình về đây ở, vậy nên khi nhắc đến nó, người ta thường gọi là "khu của các cô bồ nhí."

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến ông ta.

Tâm trí tôi trôi nổi theo từng cú xóc nhẹ của chiếc xe.

Chuyện trên giường với tôi đã trở thành điều bình thường từ lâu, nhưng sự vụng về mà lại có chút kiềm chế của Lâm Trì khiến lòng tôi bỗng nhiên rối loạn.

Rối loạn vì điều gì?

Tôi cũng không biết.

Tâm trạng bực bội vô cùng, tôi hạ cửa sổ xe xuống rồi châm một điếu thuốc.

Loại người như tôi, làm gì có tư cách mà động lòng.

Ngủ thêm vài lần nữa chắc sẽ không rối loạn nữa đâu.

...

Xe dừng lại.

Tôi lục trong túi lấy ra một tờ 100 tệ đưa cho tài xế: "Không cần thối lại."

Lúc nhận tiền, ông ta ngang nhiên vuốt nhẹ hai cái lên mu bàn tay tôi.

Thật ra những động tác nhỏ kiểu như thế này, trước kia tôi hoàn toàn không quan tâm, nhưng lúc này, cảm giác ẩm ướt từ mồ hôi đó khiến tôi bỗng dưng thấy buồn nôn.

Tôi vung túi xách dưới nách lên, đập thẳng vào đầu tài xế.

Ông ta ôm đầu, chửi thề: "Mẹ nó, chẳng phải là đứa con gái nửa đêm đi phục vụ người khác à, sờ chút có sao đâu?"

"Giả bộ trinh trắng cái quái gì?"

Chửi xong, ông ta đạp mạnh ga, phóng vút đi.

Gió đêm thổi qua, từ xa vẫn văng vẳng tiếng chửi rủa "con đĩ."

Từ ngữ này tôi đã nghe qua vô số lần.

Nhưng đêm nay, dường như nó trở nên đặc biệt chói tai.

Tôi dập tắt điếu thuốc.

Chụp lại biển số xe rồi gửi khiếu nại, sau đó quay lại nhận lấy sự cam chịu và bước vào.

Loading...