Sai Cách Yêu - Chương 4->7: Đỡ tôi nhé!
Cập nhật lúc: 2024-10-19 18:05:21
Lượt xem: 1,484
4.
Phương Hằng là một người ít nói. Sau khi nhốt tôi trong phòng, anh chỉ bảo tôi suy nghĩ lại rồi không thèm để ý đến tôi nữa.
Nhưng tôi chẳng có gì để suy nghĩ cả. Tôi vốn là một người có thể ở một chỗ rất lâu. Nhưng lúc này, tôi đã chơi game đến chán, xem tivi đến mệt.
Khi người ta cảm thấy bực bội, thường sẽ nghĩ đến những điều không vui...
Tôi nghĩ về tuổi thơ của mình.
Nếu nói tôi có khoảng thời gian nào không vui nhất, thì đó chính là tuổi thơ của tôi. Ba mẹ tôi thường xuyên đi làm xa, thời thơ ấu tôi sống ở nhà cô. Nhưng cô tôi không đối xử tốt với tôi.
Rõ ràng ba mẹ tôi mỗi năm đều gửi tiền về. Ngoài tiền sinh hoạt, họ còn gửi cho cô một khoản tiền công riêng. Nhưng cô luôn túm lấy tai tôi, mắng tôi là "đồ vô dụng".
Cô nói tôi là kẻ ăn bám, là đứa trẻ không ai cần. Dù tôi không làm sai điều gì, thỉnh thoảng cũng bị mắng vài câu, còn khi tôi thực sự mắc lỗi, cô sẽ nhốt tôi vào chuồng gà nhỏ trong sân.
Tôi sợ chuồng gà lắm. Chuồng gà vừa nhỏ vừa tối, mỗi lần vào trong, tôi phải cúi người, không thể đứng thẳng được. Mà trong chuồng gà thường có bốn, năm con gà mái và một con gà trống, chúng cứ nhảy loạn lên khi bị kinh động. Con gà trống còn dữ tợn hơn, vừa khi tôi mới vào, nó đã nhảy lên vai rồi mổ người.
Lúc nhỏ tôi rất nhát gan, mỗi lần như vậy, tôi lại khóc thét lên: "Cô ơi, con sai rồi, thả con ra đi!"
Nhưng bất kể tôi kêu thế nào, cô tôi chưa bao giờ thương xót mà lập tức thả tôi ra.
Tôi từng cầu xin ba mẹ cho tôi ở cùng họ.
Ba tôi làm tài xế cho một gia đình giàu có trong thành phố, còn mẹ tôi thì làm giúp việc cho gia đình đó. Thu nhập hàng tháng của họ còn cao hơn cả một nhân viên văn phòng bình thường.
Nhưng ba mẹ phải "ở lại" nhà chủ, làm sao có thể mang theo con nhỏ vào nhà làm việc được?
Mẹ tôi nói, đợi đến khi tôi vào cấp ba, mọi chuyện sẽ tốt hơn. Khi đó tôi sẽ thi vào trường nội trú ở thành phố, chúng tôi có thể gặp nhau thường xuyên hơn.
Nhưng rồi một ngày, cô tôi bảo rằng ba mẹ tôi đã ch/ết.
Trên khuôn mặt cô mang theo vẻ buồn bã.
Tôi biết, không phải vì cô thương tiếc ba mẹ tôi, mà là vì từ nay sẽ không còn ai gửi hai nghìn tệ mỗi tháng cho cô nữa.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô lại vui mừng. Bởi vì, vào ngày tin ba mẹ tôi qua đời truyền về, làng Tống Gia nơi thâm sơn cùng cốc của chúng tôi đã có một người từ thành phố đến.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Lục Mặc.
Lúc đó anh cũng không lớn lắm, chỉ là một cậu thiếu niên mười tám tuổi. Nhưng anh đã mặc một bộ vest đen vừa vặn, trên tay phải còn có một dải băng đen.
Trong làn mưa bụi mỏng manh, anh nhẹ nhàng che ô lên đầu tôi: "Em là Tống Ảnh phải không?"
Thấy tôi gật đầu, anh khẽ gật lại: "Ba mẹ em đã ch/ết để bảo vệ anh, trước khi họ ch/ết, họ đã gửi gắm em cho anh. Tiểu Ảnh, em có muốn cùng anh đến nơi ba mẹ em từng làm việc để sống không?"
Cô tôi vui mừng vì cuối cùng cũng thoát khỏi tôi, cái "cục nợ" này, hơn nữa còn nhận được một khoản tiền lớn.
Còn tôi thì theo Lục Mặc đến nhà họ Lục.
Anh nói, anh sẽ thay ba mẹ tôi chăm sóc tôi. Nhưng tôi chẳng hề muốn anh chăm sóc tôi, tôi chỉ muốn ba mẹ tôi còn sống.
5.
Khi mới đến nhà họ Lục, thái độ của tôi đối với Lục Mặc thực ra không hề thân thiện.
Tôi phần nào đổ lỗi cho anh về việc tôi mất ba mẹ.
Anh phải đi học, lại còn phải lo xử lý đủ thứ chuyện rối ren của nhà họ Lục, bận đến mức chân không chạm đất, nên chẳng mấy khi có thời gian để ý đến tôi.
Cơ hội thực sự giúp chúng tôi cải thiện mối quan hệ là trong một lần mất điện.
Lúc đó, tôi đang ở phòng mình làm bài tập. Không hề đề phòng, biệt thự nhà họ Lục đột ngột mất điện. Ở đây, tôi chẳng quen biết ai, gần như theo phản xạ chạy thẳng đến phòng làm việc của Lục Mặc... tôi biết anh sẽ về nhà đúng giờ vào lúc mười giờ tối, và chắc chắn đang bận rộn trong phòng làm việc.
Nhưng không ngờ, khi tôi chạy đến ngoài cửa phòng làm việc, không nghe thấy bất kỳ âm thanh lớn nào bên trong, chỉ có tiếng nức nở khe khẽ.
Lục Mặc cúi đầu, một mình khóc trong phòng làm việc.
Nghe thấy tôi mở cửa, anh ngẩng đầu lên, bật chiếc đèn bàn nhỏ có sạc pin, giọng anh vẫn còn hơi nghẹn ngào: "Tiểu Ảnh, sao em lại đến đây? Sợ lắm à?"
Lúc đó, đang chìm trong nỗi buồn vì mất ba mẹ và cảm giác cô đơn nơi đất khách, tôi mới nhận ra rằng ba mẹ của Lục Mặc cũng đã mãi mãi rời xa anh trong cùng thời điểm của tai nạn đó.
Anh cũng giống như tôi, trở thành một đứa trẻ mồ côi.
Chúng tôi lạc lõng trên thế gian này, chỉ còn biết dựa vào nhau mà thôi.
Vì thế, tôi đã lần đầu tiên ôm lấy anh, nhẹ nhàng hỏi: "Lục Mặc, anh cũng nhớ ba mẹ như em phải không?"
Anh đã cứng đờ người rất lâu, rất lâu. Rồi sau đó mới nhẹ nhàng ôm lại tôi.
Sau này, tôi đã nhiều lần tự hỏi: Tôi đã thích Lục Mặc từ khi nào?
Có phải từ cái ngày mưa bụi đó, khi anh đưa tay về phía tôi?
Hay là vào cái đêm mất điện đó, khi anh nhẹ nhàng ôm lại tôi?
Nhưng tôi chắc chắn rằng, chính cái đêm tôi ôm anh, Lục Mặc trầm mặc ấy, lần đầu tiên anh đã cố gắng mở lòng với tôi và thực sự chấp nhận tôi.
Con người của Lục Mặc, một khi đã xác định ai đó, anh sẽ tìm mọi cách để mang lại cho cô ấy những điều tốt nhất.
Quan hệ của chúng tôi cũng ngày càng tốt đẹp hơn.
Ở nhà họ Lục, tôi không thiếu thốn thứ gì, Lục Mặc gần như nuông chiều tôi như một nàng công chúa nhỏ. Dù tuổi của anh cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu.
Tôi vốn không thông minh, khi chuyển đến trường mới, tôi thường không theo kịp bài vở. Mỗi khi giáo viên chủ nhiệm yêu cầu họp phụ huynh, đều là Lục Mặc tham dự, dù bận đến đâu anh cũng sắp xếp thời gian để đến.
Anh nói: "Phải có người họp phụ huynh cho Tiểu Ảnh chứ, Tiểu Ảnh không phải là trẻ mồ côi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sai-cach-yeu/chuong-4-7-do-toi-nhe.html.]
Cô giáo chủ nhiệm thấy anh còn trẻ liền bảo anh về gọi ba mẹ tôi đến.
Lục Mặc liền mềm giọng, nài nỉ: "Cô ơi, cô ơi, thực sự không có cách nào, Tiểu Ảnh chỉ còn mỗi mình em là người thân thôi."
Cô giáo phàn nàn với anh về việc tôi đứng cuối lớp trong kỳ thi tháng, nói tôi hay mất tập trung trong giờ học.
Còn Lục Mặc nói về nhà sẽ phạt tôi, nhưng lần nào cũng là giơ cao đánh khẽ.
Cô giáo của tôi bảo: "Em xem, Tiểu Ảnh, anh Lục đối xử với em còn tốt hơn cả anh trai ruột."
Vậy mà, sao chúng tôi lại đi đến bước đường này?
Tôi sợ bóng tối nhất, cũng sợ bị giam cầm nhất.
Những điều này Lục Mặc đều biết, nên hồi còn trẻ, Lục Mặc rất hiếm khi để tôi ở một mình.
Nhưng bây giờ…
Em thấy không, dù là trừng phạt tôi, Lục Mặc cũng biết cách làm sao cho hiệu quả nhất.
Tôi muốn ra ngoài.
Tôi đã gọi cho rất nhiều bạn bè. Nhưng không biết có phải là Lục Mặc đã báo trước cho họ hay không, mà rất nhiều cuộc gọi của tôi, không một ai nhận máy.
Không biết đã gọi bao nhiêu lần trong danh bạ điện thoại. Nhìn tờ giấy bên đầu giường, chợt nhận ra có lẽ vẫn còn một người mà tôi có thể liên lạc.
Trời sắp tối, bên ngoài truyền đến tiếng gõ nhẹ vào cửa sổ. Tôi lo sợ Phương Hằng nghe thấy liền vội vàng bật dậy khỏi giường, lén lút bước đến bên cửa sổ, mở ra xem.
Chỉ thấy một cậu thiếu niên vui mừng dưới lầu.
Cậu ấy bị chặn ngoài hàng rào ở sân sau của biệt thự nhà Lục, không biết dùng cách gì, nhưng ném sỏi rất xa và chuẩn vào cửa sổ của tôi.
Tôi gọi tên cậu ấy: "Tô Duy An."
Lúc gọi điện cho cậu ấy, thực ra tôi không đặt nhiều hy vọng. Dù sao, chúng tôi mới quen nhau chưa đầy một ngày.
Tôi và Tô Duy An gặp nhau trên đường cao tốc vào tối qua. Lúc đó đã là rạng sáng. Dựa vào một chiếc đèn pin nhỏ, chạy từng bước nặng nhọc ra đường, đứng bên lề đường để xem có chiếc xe nào tôi có thể chặn lại không.
Không ngờ, vừa mới đưa tay ra, một chiếc xe thể thao hào nhoáng đã dừng lại bên cạnh tôi.
"Cái quái gì đây!" Cậu thiếu niên trên xe vừa chửi vừa nói: "Em gái à, em có cần dọa người thế không? Nếu không nhìn thấy cái bóng dài dưới chân em, tôi đã đ.â.m thẳng qua người em rồi, em biết không?"
Cậu ấy gọi tôi là "em gái", nhưng tuổi của cậu ấy cũng không lớn lắm. Nói chuyện thì rất ồn ào, là một thiếu niên năng động hoạt bát.
Lúc đó, tôi tóc tai bù xù.
Tôi cũng không biết giày của mình đã rơi đâu mất, đành đi chân trần trên mặt đất, đầy vết m.á.u lốm đốm. Còn mặt thì bị gai cào rách, chiếc váy trắng như tiên nữ của tôi cũng rách nát.
Không trách được cậu ấy hoảng sợ.
...
Khi tôi tỉnh lại, tôi đã ngồi trên xe của cậu thiếu niên kia.
Cậu ấy hỏi tôi có phải bị cướp không, có cần cậu ấy giúp báo cảnh sát không. Sau khi tôi lắc đầu, cậu ấy lại hỏi tôi muốn đi đâu, không sợ cậu ấy là kẻ xấu sao?
Tôi cố nhón chân lên, sợ làm bẩn xe của cậu ấy.
Cậu thiếu niên vừa lái xe vừa lẩm bẩm suốt đoạn đường, chúng tôi trao đổi tên, cậu ấy còn nói cậu ấy vừa mới đến thành phố này, chưa quen ai nhưng đã làm được một việc tốt.
Cậu ấy đưa tôi về trước cổng nhà Lục.
Lúc tôi chuẩn bị vào, cậu ấy lại gọi tôi: "Này, Tống Ảnh, cho tôi số liên lạc với!"
Tôi bảo cậu ấy tôi không có điện thoại.
Nhìn thấy vẻ mặt cậu ấy, tôi biết cậu ấy đã hiểu lầm, vội vàng giải thích...
Là Lục Mặc đã tịch thu điện thoại của tôi mang đi, anh ấy phạt tôi, bỏ tôi lại một mình trên núi. Nhưng khi tôi vừa mở miệng, lại không thể nói thành lời.
Cậu thiếu niên tỏ ra đã hiểu, lấy bút và giấy ghi chú từ trong xe, viết một dãy số lên đó.
Xé tờ giấy, đưa cho tôi.
Cậu ấy còn làm động tác gọi điện thoại bên tai rồi vui vẻ lái xe rời đi.
Tôi nối tất cả ga trải giường và vỏ chăn trong phòng lại với nhau, thả xuống từ cửa sổ. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình giống như công chúa tóc dài bị giam trong lâu đài.
Chỉ khác là, phù thủy vẫn yêu công chúa tóc dài.
Còn Lục Mặc, anh ấy không còn yêu tôi nữa.
Tôi cẩn thận trượt xuống dưới, vừa phải chú ý an toàn, vừa không được phát ra tiếng động. Tô Duy An từ xa hồi hộp nhìn tôi.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Mỗi lần tôi trượt xuống một đoạn, cậu ấy lại phóng đại vẻ mặt lo lắng lên. Cho đến khi tôi gần chạm đất, ga trải giường, cùng lúc đó vỏ chăn bất ngờ tuột ra...
Tôi ngã xuống đất, phát ra tiếng "bịch" nhỏ.
Trẹo chân.
Vết thương hôm qua chưa lành, hôm nay lại bị một cú va đập mạnh, đau đến mức tôi tưởng như ch/ết đi sống lại.
Nhưng tôi vẫn lê chân đi khập khiễng đến bên hàng rào: "Cậu mang thang tam giác đến rồi chứ?"
Tô Duy An nói mang rồi.
Cậu ấy đưa thang tam giác cho tôi, tôi từng chút một leo lên, trèo đến chỗ cao hơn bức tường: "Tô Duy An?"
"Ừ?"
"Đỡ tôi nhé!"