Sáng Sáng Tối Tối - 15
Cập nhật lúc: 2024-10-15 21:55:20
Lượt xem: 285
Thẩm Mộ liếc xéo nàng ta, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới một lượt, khiến nàng ta càng thêm õng ẹo, vuốt tóc giả vờ e lệ nhìn chàng.
Ta nhìn thấy cảnh tượng ấy thật buồn cười, nhưng không lên tiếng. Nếu Thẩm Mộ thật sự muốn nàng ta thì cũng chẳng sao. Dù sao giữa ta và chàng cũng chưa có gì sâu đậm, lúc này từ bỏ cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Thế nhưng Thẩm Mộ lại cười lạnh một tiếng, đưa tay ôm lấy eo ta.
"Nếu đã vậy, vậy ngươi hãy vào phủ làm nô bộc đi, phu nhân của ta vừa lúc đang thiếu một nha hoàn rửa chân."
Di mẫu thấy con gái bị làm nhục, nhưng không đi tìm Thẩm Mộ gây chuyện mà lại nhào về phía ta, giơ tay lên toan tát ta một cái.
Thẩm Mộ vừa mới giơ tay lên đỡ liền nghe "bốp" một tiếng vang giòn, một bên mặt của di mẫu bị ăn trọn một cái tát thật mạnh, sưng vù lên. Bà ta ôm mặt nhìn về phía trước, vẻ mặt không thể tin được.
Mẫu thân ta thản nhiên vỗ vỗ tay, trên mặt còn có chút ghét bỏ:
"Ta còn tưởng rằng khuôn mặt được nuôi dưỡng bằng những món ngon vật lạ sẽ quý giá lắm, hóa ra cũng chỉ là một lớp da thô ráp, người già nhan sắc tàn phai, đánh đến nỗi tay ta còn đau, so với ta, một phụ nhân thô kệch quê mùa cũng chẳng khác gì nhau!"
Di mẫu há hốc mồm, định đánh trả, nhưng lại bị một hàng hộ vệ hung thần ác sát của hầu phủ dọa lui, chỉ còn biết khóc lóc om sòm, cầu xin phụ thân ta làm chủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sang-sang-toi-toi/15.html.]
Phụ thân ta cũng tức đến đỏ mặt, run rẩy đưa tay chỉ vào mẫu thân, suýt chút nữa thì ngất xỉu:
"Ngươi... ngươi chỉ là một thiếp thất, sao dám cả gan phạm thượng tát chủ mẫu! Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi, nếu không... ta sẽ hưu ngươi!"
Mẫu thân cười lạnh một tiếng, ném một phong hưu thư vào mặt ông ta:
"Nhớ cho kỹ, hôm nay là ta hưu ngươi! Với tuổi tác của ngươi, muốn đến nhà người khác làm rễ cũng phải xem quý phu nhân người ta có còn nhận hay không!"
Bà bà thấy đại cục đã định, cười híp mắt sai người treo tấm biển "Trấn Quốc Hầu Phủ" vàng rực lên, sau đó bà lại sai mấy nha hoàn ra ngoài phát kẹo mừng:
"Hôm nay là ngày đại hỷ của phủ, dân chúng đi ngang qua đây đều vào chia vui lấy may nào."
Mọi người ùa lên, mấy người Vân gia lập tức bị xô đẩy tán loạn, chẳng thể tới gần cửa phủ một bước nào.
Ta và mẫu thân nhìn nhau mỉm cười.
Nghe tin tức đáng tin cậy truyền đến sau này, phụ thân đã dẫn cả nhà đến nương nhờ nhà sinh mẫu của di mẫu. Nhưng nhà sinh mẫu của di mẫu sợ bị liên lụy nên cũng không thu nhận bọn họ. Cuối cùng, một nhà ba người bất đắc dĩ phải trở về quê cũ ở Tuyên Châu, sống cuộc sống nhà quê mà trước kia họ từng khinh thường nhất.