Sát Phu Chứng Đạo, Mộng Khó Thành - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-15 20:15:30
Lượt xem: 403
"Ngươi đã nghe nói gì chưa? Lúc Thái tử điện hạ dưới trần gian, vị thê tử của ngài ấy cũng đã phi thăng rồi."
"Làm sao mà không biết được? Nghe nói Thái tử điện hạ đã nổi trận lôi đình, thậm chí còn cắt đứt linh căn của nàng ta, ôi chao, chắc chắn rất đau."
"Đáng đời, ta chưa từng thấy ai sát phu để chứng đạo. Điện hạ không khiến nàng ta tan thành tro bụi thì đã là nhân từ lắm rồi."
Khi mấy tiểu tiên nga bay ngang qua, ta đang ngồi xổm bên linh hà để chà rửa những chiếc bồn cầu.
Theo lý, thần tiên cao quý và thanh khiết, không cần phải dùng đến bồn cầu.
Nhưng ai bảo ta vừa đến đã đắc tội với vị thượng thần tôn quý nhất Cửu trùng thiên.
Thế là, dù không có bồn cầu cũng sẽ biến ra một đống.
Mùi hôi thối của bồn cầu hòa lẫn với mùi m.á.u từ vết thương xộc thẳng vào mũi ta.
Ta cố nhịn cảm giác buồn nôn, đầu không ngẩng lên, chăm chú rửa từng cái bồn cầu.
Đến tận đêm khuya, ta mới lê đôi tay đầy vết thương trở về chỗ ở.
Một lão tiên mẫu phụ trách chăm sóc người mới lén đưa thuốc cho ta, giọng đầy thương cảm: "Điện hạ của chúng ta bình thường không như vậy, ôi chao."
Ta nhận thuốc, dịu dàng nói: "Không sao đâu, mẫu mẫu, ta vốn dĩ linh lực yếu kém, có thể làm một tiên nga rửa bồn cầu đã là mãn nguyện, phiền mẫu mẫu đường xa đưa thuốc cho ta."
Lời vừa dứt, những người cùng phòng liền cười khinh bỉ.
Lời đồn thổi vang lên sau rèm.
"Nếu ta là nàng, ta đã sớm đập đầu tự tử, làm sao còn mặt mũi ở lại chứ?"
"Ngươi nói nàng khác gì mấy kẻ phụ bạc trong truyện cổ, chỉ e hiện giờ nàng hối hận không kịp. Có thể làm phu thê với điện hạ một đời, quả là phúc phận ngàn kiếp vạn đời của nàng."
Mẫu mẫu thấy ta không động tĩnh, lặng lẽ thở phào.
Sau khi tiễn mẫu mẫu, ta mặc nguyên y phục nằm xuống.
Ta nghĩ mình sẽ mệt đến nỗi nhắm mắt là ngủ ngay.
Nhưng ngày và đêm của cửu trùng thiên dài như nhau, dài đến mức khiến người ta chịu không nổi.
Đêm gió lớn, giường ta nằm gần cửa nhất.
Ta ôm chăn mỏng, lạnh đến run rẩy, hơi thở ra cũng là hơi lạnh.
Cảnh tượng cô tịch này luôn khiến ta nhớ đến Thẩm Uyên.
Lần đầu gặp Thẩm Uyên, hắn vẫn chỉ là một kẻ trắng tay, chưa có công danh gì.
Tại thôn Tân Thủy, những nho sinh như hắn có rất nhiều.
Chỉ có điều hắn sinh ra đã không còn phụ mẫu, đơn độc sống trong một căn nhà tranh cũ kỹ bên hồ, mười mấy năm đều như vậy mà sống qua ngày.
Ta từ lâu đã nghe tỷ tỷ nói về mệnh cách bất phàm của hắn, lại thêm siêng năng hiếu học, tương lai nhất định sẽ đỗ đạt cao.
Hắn là một hạt giống tốt để chứng đạo.
Để nắm giữ cây đại thụ này khi nó còn chưa lớn lên, ta liền nói không chút do dự: "Nam nhi phải lập gia đình trước rồi mới lập nghiệp, ngươi phải cưới ta trước rồi mới có thể đỗ đạt."
Hắn cầm nửa cuộn sách cũ, bóng dáng ẩn trong ánh chiều thu, nói: "Thẩm Uyên không có ý định lập gia đình, cô nương vẫn nên quay về đi."
Ta đã vì hắn mà đến, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sat-phu-chung-dao-mong-kho-thanh/chuong-1.html.]
Ta dọn vào ở căn nhà tranh bỏ hoang gần nhà hắn, bắt đầu ngày ngày đeo bám hắn.
Hắn chăn trâu, ta liền thi pháp khiến những đám cỏ tốt nhất xung quanh đều chạy đến chỗ hắn.
Hắn viết chữ, ta liền biến ra nhiều giấy, bút, nghiên mực tặng hắn.
Hắn ngủ, ta liền lặng lẽ quạt cho hắn, mang đến làn gió mát rượi.
Để làm cho hắn yêu ta, ta quả thực đã tốn bao tâm tư.
Thậm chí ta còn chưa bao giờ tận tâm hầu hạ tỷ tỷ như vậy.
Nhưng căn nhà tranh bốn phía đều hở, đến mùa đông thì thật lạnh, không biết hắn làm sao sống được mười mấy năm như vậy.
Cuối cùng một ngày kia, ta không chịu nổi mà ngã bệnh.
Nhưng dù bệnh, ta vẫn tính toán rất kỹ lưỡng.
Ta chọn cách ngất xỉu ngay trước cửa nhà hắn.
Khi tỉnh lại đã là chạng vạng.
Người đẹp ngồi dưới đèn, đôi mắt trong sáng như ngọn núi xa yên tĩnh nhìn ta.
Hắn dường như có chút bất lực, lại có chút tức giận mà hỏi ta:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Vân Nương, nàng rốt cuộc muốn làm loạn đến khi nào?"
Ta buột miệng đáp: "Đến khi chàng đồng ý lấy ta."
Hắn sững sờ, sau đó không nhịn được mà bật cười.
Khi hắn cười, nụ cười của hắn đẹp và nhẹ nhàng như hoa rơi mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Từ đó về sau, ta thường nhân lúc hắn đọc sách mà ôm hắn vào lòng, hết sức cưỡng ép, chỉ để hắn gọi ta một tiếng "Nương tử".
Nho sinh chỉ biết đọc thánh hiền đỏ bừng cả tai, mím chặt môi không chịu mở miệng.
Cuối cùng ta dồn hắn vào đường cùng, hắn liền dùng một tay giữ chặt hai cổ tay ta, giọng nhẹ nhàng nhưng lại có khí phách không thể kháng cự.
Hắn nói: "Vân Nương, ta nhất định sẽ không phụ nàng."
Hắn tất nhiên sẽ không phụ ta.
Bởi vì chính ta đã phụ hắn.
Khi ta tưởng rằng mình sẽ cống hiến cả đời cho sự nghiệp rửa bồn cầu, thì một vị tiên tử toàn thân lấp lánh ánh sáng cười tươi chặn đường ta.
"Ngươi chính là Vân Nương?"
Ta ngẩng đầu nhìn nàng ta, ngay lập tức bị tiên nga bên cạnh nàng quát mắng: "Ngươi dám không đáp lời khi Nghê Hoàng thượng tiên hỏi chuyện sao?"
Thượng tiên, hóa ra làm thần tiên cũng có phân chia đẳng cấp.
Nếu sớm biết kết quả như vậy, ta còn cố sống cố ch/3t tranh làm thần tiên nữa không?
Ta không biết.
Ta rụt rè đáp một tiếng phải.
Nghê Hoàng tiên tử che miệng cười nói: "Ngươi đừng sợ, ta đến để cứu ngươi."