Sát Phu Chứng Đạo, Mộng Khó Thành - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-15 20:15:34
Lượt xem: 385
Ta sững người, nhận ra hắn đang nói về sợi dây chuyền đồng tâm ta đang đeo, không khỏi cảm thấy bất mãn.
"Điện hạ đang nói về bản thân sao?" Ta trầm giọng đáp.
Ta biết Thái tử là Thái tử, Thẩm Uyên là Thẩm Uyên.
Nhưng khi hắn dùng từ "phế vật" để miêu tả Thẩm Uyên, ta mới thực sự nhận ra.
Hắn không chỉ không phải Thẩm Uyên, mà còn xem Thẩm Uyên là điều đáng xấu hổ.
Hắn ghét Thẩm Uyên bao nhiêu, thì càng hận ta bấy nhiêu.
Thái tử nhíu mày, lạnh lùng cười: "Không diễn nữa sao? Khi ở trước mặt Nghê Hoàng giả vờ đáng thương, ngươi diễn rất giỏi mà?"
Ta vén chăn bước xuống giường, tự rót một chén trà: "Mạng ta chỉ là mạng quèn, điện hạ muốn lấy thì cứ lấy, hà tất phải phí lời?"
Thật nực cười, ta chưa từng nghe qua loại sỉ nhục nào sao?
Huống chi, so với sự khắt khe của những tiên nga quét dọn, hắn còn kém xa.
Thái tử im lặng một lúc, mỉa mai nói: "Ta cần mạng ngươi làm gì?"
Ta nhún vai: "Ai mà biết được? Các thượng thần các ngươi không phải luôn tự cho mình là gi/3t chóc rất quyết đoán sao, muốn gi/3t ai thì gi/3t, cần gì lý do?"
Thái tử bước chậm tới gần, một tay nắm chặt cằm ta, buộc ta phải ngẩng đầu lên.
Đôi mắt hắn như chứa đựng băng lạnh không tan: "Theo ta biết, bọn yêu quái các ngươi cũng chẳng tốt lành gì, vì muốn thành tiên mà ngay cả phu quân của mình cũng có thể ra tay tàn nhẫn."
Ta nhìn hắn chằm chằm, không kiềm chế được mà cười lên.
Cười xong, ta khẽ nói: "Ngươi đang mất bình tĩnh rồi."
Thái tử khẽ nhướn mày.
"Mất bình tĩnh? Ta nghiền ch/3t ngươi dễ như nghiền ch/3t một con kiến."
Đôi mắt hắn cách ta không đến hai tấc.
Như hai hồ sâu tối đen không nhìn thấy đáy.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Những kỷ niệm ấm áp của chúng ta giờ đây hóa thành sự hận thù không nguôi trong mắt hắn.
"Phải không?" Ta nói trong hơi thở gấp gáp, "Vậy xin điện hạ nhanh ra tay, ta có thể gi/3t điện hạ một lần, nếu cho ta cơ hội, ta sẽ gi/3t lần thứ hai. Điện hạ tốt nhất là biến ta thành tro bụi, nếu không, hãy sẵn sàng ch/3t lần thứ hai."
Dù sao thì, kiến sẽ không nói chuyện nhân từ với rồng.
Nghe vậy, gân xanh trên mu bàn tay Thái tử nổi lên, ánh mắt hắn đầy sát khí.
Tay hắn siết chặt hơn, ta thậm chí cảm thấy hắn không chỉ nắm lấy thân thể mà còn nắm cả linh hồn ta.
Ta chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Có khoảnh khắc, ta nghĩ rằng mạng ta sẽ kết thúc tại đây.
Rất tiếc, điều đó đã không xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sat-phu-chung-dao-mong-kho-thanh/chuong-3.html.]
Hắn ném ta sang một bên, lực mạnh đến nỗi ta cảm giác lục phủ ngũ tạng ta như muốn lệch cả.
"Ngươi thật là tâm địa rắn rết." Hắn nói.
Đầu ta đau như búa bổ, nhưng ta không thể không cười.
Thì ra nửa câu sau.
Chỉ có vậy thôi sao.
Sau khi Thái tử rời đi, ta nằm trên mặt đất một lúc lâu mới đứng dậy được.
Chính lúc này, tỷ tỷ lại xuất hiện.
Nay tỷ tỷ đã có thể miễn cưỡng biến thành hình người nhờ vào trái tim của Thẩm Uyên, lo lắng nhìn ta.
"Vân Nương, muội hối hận rồi phải không?" Tỷ hỏi ta.
Ta lắc đầu: "Sao có thể?"
Ngày ta mở sát giới, ta đã biết không còn đường quay lại.
Ta và tỷ tỷ vốn là một đóa hoa phượng hoàng song sinh mọc hoang dưới chân núi Bất Chu.
Hoa phượng hoàng hiếm có, hoa song sinh lại càng hiếm hơn, vì vậy từ ngày trưởng thành, tỷ đã gánh vác trọng trách của tộc trưởng.
Khác với tỷ tỷ, ta lớn lên vô tư lự, thậm chí ngây thơ nghĩ rằng những ngày tháng vui vẻ này sẽ kéo dài ngàn năm, vạn năm.
Cho đến ngày ấy, ta trốn dưới cửa sổ, nghe tỷ tỷ và mấy vị trưởng lão bàn bạc chọn tám trăm đóa hoa phượng hoàng làm cống phẩm, để dâng lên thần tiên Cửu trùng thiên.
Cứ mỗi ngàn năm, dâng tám trăm cống phẩm.
Đây chính là "truyền thống" được giấu kín nhiều năm của tộc hoa phượng hoàng.
Mà trong danh sách cống phẩm, rõ ràng viết tên các bậc phụ lão, phụ nữ và trẻ em trong tộc.
Còn có Hành Ngọc ca ca mà ta yêu mến đã nhiều năm.
Phàm nhân nói: "Dưới bầu trời này, mọi thứ đều thuộc về Vua."
Còn họ nói: "Trong tam giới, trong ngũ hành, mọi thứ trong tầm mắt đều thuộc về Cửu trùng thiên."
Ta không biết làm cống phẩm nghĩa là làm gì.
Ta chỉ biết rằng, một khi đã lên Cửu trùng thiên, sẽ không bao giờ trở về được nữa.
Tại sao?
Ta hỏi tỷ tỷ, tại sao chúng ta phải hy sinh tộc nhân?
Tỷ tỷ vuốt ve mặt ta, chua xót nói: "Vân Nương có biết dược liệu là gì không? Sứ mệnh của dược liệu là chữa bệnh cứu người, còn sứ mệnh của chúng ta là cung cấp cho thượng thần, đó là số mệnh của chúng ta."
Ta khóc nói: "Không, đó không phải là sứ mệnh gì cả, đó chỉ là mạnh được yếu thua. Cái gọi là sứ mệnh, chỉ là cái cớ để họ an tâm khi cướp bóc chúng ta! Là cái cớ!"
Nói xong, ta không để ý sự ngăn cản của tỷ tỷ, vừa khóc vừa chạy, thậm chí không biết giày rơi mất lúc nào.