Sát Phu Chứng Đạo, Mộng Khó Thành - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-15 20:15:40
Lượt xem: 424
Đứa trẻ ngắt lời ta: "Có một nguyện vọng."
"Cái gì?"
"Nguyện vọng." Hắn nghiêm túc nhìn vào mắt ta, "Rốt cuộc cảm giác như thế nào? Ta không muốn sau này mới hiểu."
Ta ngơ ngác hồi lâu, mới nhớ ra hắn nói về tình nghĩa phu thê.
"Không thể nói rõ."
Hắn không thất vọng, chỉ gật đầu một cách thản nhiên.
Khi đêm tối bao phủ, hắn do ban ngày dùng sức quá độ, ngủ rất say.
Ta trả lại áo cho hắn, một mình bước về phía sâu hơn.
Ta tiếp tục ở lại, hắn rất có thể sẽ bị ta làm hao mòn mà ch/3t ở đây.
Ta chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt, nhưng bắt hắn nhìn ta ch/3t trước mắt, ta vẫn không đành lòng.
Như đã dự đoán, ta nhanh chóng gặp phải con thú dữ mà đứa trẻ nói.
Đó là một con quái vật khổng lồ mà ta chưa từng thấy, mặt xanh nanh dài, lao về phía ta.
Chỉ cần cát bụi quanh người nó tung lên cũng có thể chôn sống ta.
Ta đứng yên tại chỗ chờ ch/3t.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một bóng đen như tu la hiện ra sau nó.
Trong làn sương mờ, ánh đèn ma quái lóe lên, hiện ra gương mặt như hoa đào.
Là hắn.
Đứa trẻ nhanh như chớp dẫn thiên quang lên kiếm.
Cùng với cơn gió cuồng nộ, từ trên xuống, đ.â.m xuyên qua con quái vật.
Con quái vật gào lên đau đớn, lập tức tan thành bụi.
Ta sững sờ tại chỗ, nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn chằm chằm vào ta, có khoảnh khắc ta nghĩ hắn sẽ mắng chửi ta.
Nhưng hắn không làm vậy.
Hắn bước đến, tự nhiên nắm lấy tay ta.
Tay hắn vẫn lạnh như thế.
Bóng tối buông xuống, cơn gió lạnh thổi qua đồng hoang.
Lòng bàn tay đau nhói, Diệt Hư bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Tay hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, m.á.u tươi rỉ ra từ kẽ ngón tay.
Giữa những cái bóng rung lắc, hắn như trút được gánh nặng mà nở nụ cười: "Đây gọi là sinh tử tuyến, là sợi chỉ quan trọng hơn cả tơ hồng."
"Ngươi chưa nói cho ta biết ngươi tên gì? Nhà ở đâu? Bao nhiêu tuổi..." Ta biết đã đến lúc chia tay, cố gắng níu kéo hắn, nhưng ngón tay hắn đã biến thành khúc xương khô.
Bóng dáng cuối cùng, chỉ trả lời một câu hỏi vô nghĩa nhất của ta.
"Hai ngàn tuổi, lớn hơn ngươi chút."
"Chúng ta là sâu bọ, chu kỳ sinh trưởng đặc biệt dài." Hắn mỉm cười bổ sung thêm.
Hắn lừa ta.
Hắn căn bản không phải là sâu bọ gì, hắn chính là rồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sat-phu-chung-dao-mong-kho-thanh/chuong-7.html.]
Từ sau khi trở về từ điện Nguyệt Lão, ta luôn chờ đợi Thái tử tới.
Quả nhiên hắn đến, nhưng đã không còn sự bình thản và tự tin như trước.
"Nhỏ m.á.u không có tác dụng gì cả." Hắn bình tĩnh nhìn ta, đôi mắt phượng dài hẹp ánh lên màu đỏ rực, "Ta đã nói rồi, cái này quan trọng hơn tơ hồng nhiều."
Khuôn mặt nhỏ nhắn mơ hồ trong ký ức và gương mặt trước mắt dần dần trùng khớp.
Ta bước lên trước, tát mạnh vào mặt hắn.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Giải trừ."
Thái tử chạm vào nửa bên mặt, mỉm cười, nhưng trong mắt không có chút ý cười: "Không thể giải trừ, trừ khi ta ch/3t."
"Ngươi sẽ ch/3t sớm thôi." Ta dữ dằn trừng mắt nhìn hắn.
"Cũng không tệ." Hắn gật đầu hờ hững, "Như vậy ngươi sẽ mãi mãi không quên ta, giống như ngươi không bao giờ quên được Hành Ngọc ca ca của ngươi."
"Ngươi mơ đi!" Ta giơ nắm đ.ấ.m đập vào hắn.
Nhưng lần này hắn không như trước, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay ta, kéo ta vào lòng: "Tại sao? Tại sao ngươi lại vạch trần ta?"
Cằm hắn tì lên vai ta, giọng nói dần mệt mỏi: "Đến cả giấc mơ cũng không cho ta sao?"
"Ai cho ta một giấc mơ đây?" Ta đứng đờ đẫn tại chỗ, để hắn ôm, "Ta vô số lần hy vọng mình đã ch/3t ở Diệt Hư, ít nhất, không phải đối mặt với ngọn lửa lớn thiêu đốt ba ngày ba đêm không tắt của núi Bất Chu, không phải đối mặt với mối hận diệt tộc, không phải lương tâm cắn rứt vì gi/3t phu quân, và cũng không phải đối mặt với ngươi."
Năm đó, ta trốn thoát từ Diệt Hư của Cửu Trùng Thiên, ta lập tức chạy về núi Bất Chu.
Trên trời một ngày, dưới đất một năm.
Chắc tỷ tỷ đã tìm ta đến phát điên rồi.
Ta đã tính sai.
Ta không bao giờ trở về nhà được nữa.
Nhà ta là núi Bất Chu tươi đẹp và phì nhiêu, không phải là núi Bất Chu bị thiêu thành đống hoang tàn như vậy.
Núi Bất Chu bây giờ, đất cháy hoang lẫn với sát khí ngút trời, trong phạm vi trăm dặm không còn cỏ cây nào sống sót.
Những sinh linh khác cũng đều trốn chạy.
Chỉ nghe chút ít tin tức từ miệng họ, cũng đủ để hình dung nơi đó là một chiến trường tàn khốc thế nào.
Ngày đó có mấy vị thần tiên từ trên trời xuống, mở miệng liền đòi tỷ tỷ dâng ba ngàn đóa hoa phượng hoàng.
Ba ngàn đóa hoa phượng hoàng, trong miệng họ còn rẻ mạt hơn cỏ dại ven đường.
Tỷ tỷ đương nhiên không đồng ý, người đó liền sử dụng nghiệp hỏa đốt núi.
Để bảo vệ tỷ tỷ thoát thân, các trưởng lão trong tộc đều bị gi/3t sạch.
Sau đó, ta tìm khắp chân trời góc bể, cuối cùng cũng miễn cưỡng thu thập được ba phần hồn phách của tỷ tỷ.
Tỷ tỷ không còn là nữ tộc trưởng sáng suốt quyết đoán ngày nào.
Tỷ trở thành người tỷ tỷ điên cuồng ôm lấy ta, cả ngày lẫn đêm thúc giục ta mau trốn.
Ta không thể không hận.
Chính sự hận thù đã giúp ta chống đỡ đến ngày hôm nay.
Hận thù như dây leo mọc trong bóng tối, gai nhọn của nó lúc nào cũng đ.â.m vào tim ta.
Ta và nó, đều không dám có một giây phút lơ là.
Thái tử ôm chặt lấy ta: "Vân Nương, đừng nghĩ nữa, ít nhất... đêm nay đừng nghĩ nữa."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: "Tại sao? Chẳng lẽ đêm nay ngươi muốn cùng ta ôn lại giấc mộng xưa?"
Nói rồi, ta mở cúc áo ở cổ: "Thế nào? Đùa giỡn ta vui lắm phải không? Ngươi muốn gì? Muốn hưởng hạnh phúc của đôi phu thê sao?"