Sát Phu Chứng Đạo, Mộng Khó Thành - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-07-15 20:15:44
Lượt xem: 454
Ngọn lửa nghiệp không thể dập tắt, thượng thần tham lam vô độ.
Hoa phượng hoàng và phượng hoàng.
Chỉ khác nhau một chữ, nhưng thực chất khác nhau một trời một vực.
Sắc mặt Nghê Hoàng từ kinh ngạc chuyển sang tái nhợt: "Ngươi là..."
"Rất ngạc nhiên sao?" Ta nhìn nàng, "Cũng phải, nếu không phải phu quân tốt của ngươi lần đầu gặp đã ra tay chặt đứt linh căn của ta, ngươi làm sao vô tư nuôi kẻ thù bên cạnh bấy lâu?"
Tỷ tỷ đứng chắn giữa ta và Nghê Hoàng.
"Vân Nương, ta thấy họ đang kéo dài thời gian, muội mau mở cửa!"
Ta nhìn chằm chằm vào Thái tử.
Cái nhìn này như cách biệt núi non trùng điệp và biển cả mênh mông, nhưng ta biết, hắn nhất định cũng đang dõi theo ta.
Ta tin rằng trong lòng hắn, đây không phải là một quyết định khó khăn.
Ch/3t một đám hay ch/3t tất cả, hắn không thiếu sự tính toán này.
Hoặc có lẽ, hắn chỉ đang xem ta có dám làm không.
Sau nửa nén hương, một giọng nói uy nghiêm và già nua vang lên khắp Diệt Hư.
"Đứa trẻ vô tri, ngươi cũng xứng đe dọa Cửu Trùng Thiên? Ngươi có biết cánh cửa Diệt Hư này không phải ai cũng có thể mở sao?"
Tất cả đều yên lặng, ba vạn thiên binh lặng lẽ quan sát ta.
Ta thở dài một hơi: "Ta thực sự không thể."
Nói xong, ta chỉ vào vị trí cao nhất: "Nhưng hắn có thể."
Lời vừa dứt, dây chuyền trên cổ ta đứt, bay lên không, từ hình dạng giọt m.á.u nhanh chóng biến thành một con rồng năm móng giận dữ, quấn quanh cửa Diệt Hư.
"Đó là... m.á.u của điện hạ..."
Là m.á.u tim của Thẩm Uyên, cũng là chìa khóa mở cửa Diệt Hư.
Năm đó, ta từ đây trốn ra ngoài, chính là nhờ vào m.á.u trong lòng bàn tay của hắn.
Cũng nhờ hắn, ta mới nhớ ra cách mở cửa này.
Cửu Trùng Thiên giờ đã không còn lựa chọn.
Thậm chí đã có một đội thiên binh lặng lẽ rút lui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sat-phu-chung-dao-mong-kho-thanh/chuong-9.html.]
Chắc chắn không bao lâu nữa, toàn bộ người của tộc Phượng Hoàng sẽ có mặt đầy đủ tại đây.
Cửu Trùng Thiên tính toán giỏi hơn bất kỳ ai.
Đối với những người ở Cửu Trùng Thiên, họ không coi trọng đúng sai hay lợi ích của chúng sinh. Đối với họ, những tính toán và lợi ích riêng của bản thân mới là quan trọng nhất.
Nghê Hoàng hoàn toàn hoảng loạn, nàng ta thậm chí không màng đến thể diện của tân nương, quỳ xuống không ngừng dập đầu, khóc lóc cầu xin ta và tỷ tỷ: "Tất cả đều là lỗi của ta, là ta gây ra tội nghiệt, năm đó sức mạnh của nghiệp hỏa tộc ta liên tục suy yếu, ta chỉ sợ tộc Phượng Hoàng không còn ai bảo vệ, ta sợ tộc Phượng Hoàng không còn chỗ đứng trong thiên đình này! Là lỗi của ta! Họ đều vô tội! Ngươi gi/3t ta đi, gi/3t ta chúng ta sẽ không còn nợ gì nhau nữa..."
Nghe những lời lẽ nực cười như vậy, tỷ tỷ cười lớn rồi bóp cổ nàng.
"Ai muốn hòa với ngươi?! Ta muốn là ta thắng. Ta muốn ngươi nhìn thấy từng người trong tộc ngươi vì sự bất lực của ngươi mà ch/3t, giống như ta đã từng, quỳ xuống khóc lóc cầu xin có ích gì? Trước đây ta cũng không ít lần quỳ trước ngươi, ngươi đã tha cho chúng ta sao?"
Chúng ta đối xử với một thượng thần như vậy, những thượng thần coi trọng thể diện của Cửu Trùng Thiên đương nhiên không thể ngồi yên, họ liền ra tay, những tia sáng đủ màu hóa thành những tia sét trời, thẳng tay giáng xuống ta và tỷ tỷ.
Ta định đưa tỷ tỷ tránh né, Thái tử đột nhiên bay lên, cứng rắn nhận hết những tia sét trời đó.
Tiếng kêu kinh ngạc vang lên liên tiếp.
Thái tử rơi xuống đất, toàn thân đẫm máu.
Gương mặt tái nhợt của hắn lại hiện lên một nụ cười nhạt.
Ta bước lên, không biết có nên chạm vào hắn hay không.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, thở dài một hơi: "Đừng khóc, nhắm mắt lại."
Ta khóc lúc nào chứ?
Thân thể Thái tử phát ra ánh sáng vàng chói mắt, hiện nguyên hình.
Một con rồng vàng năm móng, mang theo khí thế nuốt trời diệt đất cuốn lên mây.
Bóng tối và cát bụi cùng lúc kéo đến, tất cả mọi người bị cơn bão cuốn vào, buộc phải nhắm mắt.
Thật kỳ lạ, khoảnh khắc nhắm mắt đó.
Ta lại có thể nghe thấy tiếng lòng mình.
Nó nói muốn về nhà.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nó muốn trở về núi Bất Chu.
Nó muốn tỷ tỷ vẫn bình an.
Nhưng đến giây phút cuối cùng, điều mà nó nghĩ đến lại là đóa hoa không bao giờ héo, sợi dây sinh tử và túp lều tranh.
Bóng tối như thủy triều ập đến, ta dần mất đi tất cả ý thức.