Sau khi ánh trăng sáng offline - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-07-15 00:04:55
Lượt xem: 75
Tề Giới cứu Mạnh Linh.
Khi anh ấy bế cô ta vào bãi biển, Mạnh Linh coi anh ấy như phao cứu sinh, giữ chặt quần áo của anh ấy.
Tề Giới đẩy tay cô ta ra, bỏ cô ta lại mà rời đi, khách du lịch trên bãi biển vây quanh, nhưng anh ấy không hề quay đầu lại.
Trở lại phòng, Tề Giới mệt mỏi ngồi dưới đất, giơ tay nhìn chiếc nhẫn.
Có lẽ xuyên qua vầng sáng của chiếc nhẫn, anh ấy mơ hồ nhìn thấy tôi.
Khoé mắt anh đong đầy nước mắt.
Anh ấy hỏi tôi: “Tiểu An, anh phải làm sao đây? Anh muốn trả thù cho em…Xin lỗi, anh phải làm sao đây?”
Tôi ngồi xổm trước mặt anh, chạm vào má anh bằng những ngón tay trong suốt của mình.
Với tư cách của tôi sao?
Yêu nhau mười năm, câu trả lời của em, anh hiểu mà, anh chỉ đang tạm thời hoang mang mà thôi.
Ngoài cửa vang lên tiếng đồng nghiệp của Mạnh Linh vội vã đi tìm bác sĩ cho cô ta.
Trong phòng yên tĩnh, Tề Giới rúc vào góc phòng ngủ thiếp đi, hôn lên chiếc nhẫn trên tay.
Tôi vỗ vai anh ấy trấn an nhưng anh ấy không cảm nhận được.
Mấy ngày sau đó, Mạnh Linh không dám xin nghỉ phép sợ Tề Giới gây phiền phức, cho dù cơ thể đang sốt cao vẫn tiếp tục làm việc. Điều hiếm thấy là Tề Giới không làm khó cô ta nữa.
Bọn họ yên ổn làm việc cho đến đêm cuối cùng trước khi rời khu nghỉ dưỡng.
Vào ban đêm, chuông cửa phòng Tề Giới đột nhiên vang lên.
Tôi bay đến phía sau Tề Giới, cửa mở ra, không ngờ người tới lại chính là Mạnh Linh.
Cô ta dường như đã lấy hết can đảm để mỉm cười với Tề Giới: “Anh Tề, dường như vẫn chưa cùng anh nói lời cảm ơn. Lần trước ở bờ biển, cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Tề Giới giơ tay đóng cửa lại.
“Chúng ta có thể nói rõ ràng được không? Tôi không muốn sau khi quay về anh sẽ phàn nàn với công ty về đội của chúng tôi.”
Tề Giới mỉm cười: “Tôi sẽ tiếp thu biện pháp này.”
Vẻ mặt Mạnh Linh nhẫn nhịn: “Tôi biết anh ghét tôi, nhưng đồng nghiệp của tôi dù sao cũng vô tội phải không?”
“Vô tội? Cô dường như không đủ tư cách để nói từ vô tội.” Tề Giới quay người, bước vào phòng và phớt lờ cô ta.
Mạnh Linh đuổi theo anh ấy, bình thường cô ta nhẫn nhịn, nhưng tối nay cô ta uống rượu, rốt cuộc dám hét lên những lời mà bình thường cô ta không dám nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-anh-trang-sang-offline/chuong-11.html.]
“Đủ rồi! Chẳng lẽ tôi là người đã gi.ế.t bạn gái của anh à? Tôi đã đủ thành ý xin lỗi anh rồi. Số tiền bồi thường mà anh đề nghị tôi có thể thỏa mãn, nhưng người gây ra lỗi không phải là tôi! Chẳng lẽ em trai tôi gi.ế.t người, thì tôi không có tư cách sống sao?”
Tề Giới vẻ mặt lạnh lùng nắm lấy cổ tay Mạnh Linh, nhưng nhiệt độ nóng bỏng trên người cô ta khiến anh ấy khó chịu buông tay ra.
“Ừ, cô có tư cách sống, em trai cô cũng vậy, cả nhà cô đều có.” Anh ấy bình tĩnh mỉa mai, đã mệt mỏi nhiều lời cùng Mạnh Linh.
Đôi mắt Mạnh Linh tràn đầy nước mắt.
Cô ta nghẹn ngào nức nở: “Vậy tôi phải làm sao đây? Ngoại trừ mặt dày mày dạn cầu xin anh tha thứ, tôi có được lựa chọn không? Gia đình tôi đã làm tổn thương anh, tôi có được lựa chọn không? Tôi không muốn bị anh tra tấn, cũng không muốn thay bọn họ bồi thường, tôi muốn ích kỷ và chỉ sống cuộc sống của riêng mình, tôi có được lựa chọn không?”
Tề Giới không nói nên lời.
Anh cau mày phất phất tay: “Ra ngoài.”
Mạnh Linh lau nước mắt, quay người đi chưa được mấy bước, cô ta đột nhiên ngất xỉu trước cửa phòng Tề Giới.
…Được rồi, một người phiêu diêu như tôi đã sớm đoán được.
Cốt truyện tiếp theo là nam chính vội vàng bế nữ chính lên, kinh ngạc khi biết nữ chính bị sốt cao, năm phần có lỗi, ba phần không đành lòng, hai phần chua xót, tâm tình phức tạp chăm sóc cô ta cả đêm. Để rồi ngày hôm sau thức dậy, hai người trong ánh nắng ấm áp của buổi sáng, buông bỏ hiềm khích lúc trước, tình cảm dần dần dâng lên.
Trả thù là gì? Về cơ bản nó chỉ là một trò chơi tán tỉnh giữa nam nữ chính.
Nhưng _ _ mười giây trôi qua, Mạnh Linh vẫn nằm trên mặt đất.
Tôi quay lại nhìn Tề Giới.
Anh ấy đứng bất động, nhìn chằm chằm vào người nằm trên mặt đất.
Phải làm gì?
Giây tiếp theo anh quay người, bấm số quầy lễ tân.
“Hãy đến cửa phòng tôi và mang người này đi.”
“Ai? Mang cái gì đi?”
"Người."
“...Người nào?”
“Tôi không biết.
“...Mang đi đâu?”
“ Đến bệnh viện, đồn công an, lò hoả thiêu, tuỳ cô!”