SAU KHI BỊ BẮT NẠT Ở TIÊN MÔN - Chap 11 12 13
Cập nhật lúc: 2024-09-05 16:16:52
Lượt xem: 655
11
11
Khoảnh khắc ngự kiếm cuối cùng, ta hỏi hắn:
"Đại sư huynh, ta sắp phải đi rồi, ngươi có thể nói cho ta biết, ngày hôm đó ai đã phái các ngươi đến không?"
Hôm đó, kiếm khí trên t.h.i t.h.ể những thôn dân ở thôn Ấp Lan khác nhau, tuyệt đối không chỉ do một người gây ra.
Mà Từ Ninh Niệm thì không đủ tư cách.
"Ninh nhi cầu xin cữu cữu của nàng, sử dụng người của hình đường. Ngươi là người mà nàng chỉ đích danh bảo ta xử lý. Nhưng nàng không biết… ta với ngươi, vẫn luôn mềm lòng — đúng không, Chiêu Chiêu."
Ta khẽ hỏi:
"Giữa ban ngày ban mặt, trước bao người, tàn sát vô tội, các ngươi không sợ bị thiên hạ lên án sao?"
Thôi Ngọc Thần cười:
"Chiêu Chiêu, ngươi vẫn còn quá ngây thơ. Theo ta lâu như vậy, còn chưa học được sao? Vẫn tin vào cái gọi là chính nghĩa thiên đạo à? Kẻ mạnh làm vua, bất kể chúng ta làm gì, với địa vị của Linh Tiêu Sơn, tự nhiên có người đứng ra giải thích cho chúng ta."
Đúng vậy, trong khoảng thời gian này, ta tình cờ nghe mọi người bàn tán rằng chắc chắn thôn Ấp Lan đã làm điều gì đó bất kính, không tốt, nếu không, tại sao không g.i.ế.c các thôn khác, chỉ g.i.ế.c họ?
Quyền giải thích, luôn thuộc về kẻ mạnh.
Hắn còn lấy ví dụ cho ta:
"Giống như ngươi bị phạt vào Vạn Cốt Giản, mọi người đều biết ngươi vô tội, nhưng có ai đến giúp ngươi không? Chỉ có ta, người mềm lòng, mới nói trước với ngươi."
Báo trước một đêm, thật là mềm lòng quá mức. Ta hạ mắt, giấu đi ác ý trong lòng, giọng trở nên dịu dàng:
"Đại sư huynh, ta đi rồi, ngươi sẽ quên ta chứ?"
Hắn cười nhạo:
"Phụ nữ các ngươi ai cũng giống nhau, suốt ngày hỏi những câu như vậy."
"Đương nhiên sẽ không, nếu quên rồi, vạn cổ thực tâm."
Nói xong, hắn đẩy ta xuống.
11.1
Nhưng hắn không biết, từ rất lâu trước đây, ta đã từng vào Vạn Cốt Giản.Nơi này đối với bọn họ là đất dữ, cấm địa dùng để xử lý những bí mật tối tăm. Nhưng đối với thể chất thuần âm của ta, đây lại là nơi kỳ ngộ tu hành tuyệt vời.
Ba năm sau, trong cuộc săn đêm của tiên môn, ta được phó chưởng môn Thôi Dụ "cứu" ra khỏi Vạn Cốt Giản.Nói là cứu, thực ra chỉ là ta ngã trúng đường hắn đi về, nên bị hắn phát hiện. Thôi Dụ vẫn nhớ đến ta, hắn dừng lại, bóp cằm ta nhìn.
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!
Đây là công sức của team mèo con lười học, chúc các bạn đọc truyện vui❤️
Linh căn của ta từ lâu đã phục hồi toàn bộ, nhưng hoàn toàn không còn chút tu vi linh lực nào.
Hắn thất vọng buông tay, ném ta xuống đất: "Mất hết tu vi, đến làm lô đỉnh cũng không có tư cách."
Ta chẳng vui chẳng giận, ánh hoàng hôn bao phủ khắp trời, quanh người ta tụ lại một tầng sáng trắng mờ ảo.
Ánh mắt Thôi Dụ đột nhiên chấn động:
"Nửa thanh Bích Tiêu linh kiếm còn lại... ở trên người ngươi sao?"
Ta gật đầu: "Đúng vậy, Thôi chưởng môn."
Vào ngày thứ mười hai khi bị ném vào Vạn Cốt Giản, ta đã tìm thấy nó trong bụng một con yêu vật.
Dựa vào nửa thanh kiếm này, ta mới rạch bụng yêu vật để thoát ra.
"Ngài có muốn không? Ta sẽ m.ổ b.ụ.n.g lấy ra cho ngài." Ta cười thuần phục, "Rất nhanh thôi."
Nhưng nửa thanh kiếm cũng chẳng có tác dụng gì.
Hắn nhìn ta một lúc, rồi mang ta về.
Nửa môn phái đều chấn động.
Người ta đồn rằng, những ai có thể sống sót rời khỏi Vạn Cốt Giản đều là những kẻ trải qua vô số kiếp nạn, là người được thiên định.Họ sẽ nhận được đại tạo hóa, một ngày rèn luyện trong dị giới bằng mười năm bên ngoài.Nhưng khi nhìn ta, dường như không có đại tạo hóa gì, mà lại giống như đã hoàn toàn trở thành phế vật.
Phó chưởng môn đã nghiên cứu ta rất lâu, thức hải của ta thuần khiết như dòng suối lạnh mùa thu.
Tình căn nghiệt cốt đều không còn, chỉ còn lại sự thương hại và từ bi.
Thuần phục, dịu dàng, phục tùng vô điều kiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-bi-bat-nat-o-tien-mon/chap-11-12-13.html.]
Có người nói, chắc ta đã được một con quái cẩu nuôi dưỡng trong đó, nên ta cũng hoàn toàn biến thành chó.
Họ thử thách ta rất lâu, cuối cùng đi đến kết luận rằng ta đã sợ đến mất hết can đảm trong Vạn Cốt Giản.
Hoàn toàn trở thành một tiên nô ngoan ngoãn.
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Một kẻ tu luyện hèn mọn cuối cùng cũng học được lòng nhân từ, bác ái, và sự thiện lành của những kẻ cao quý.
Đó là chuyện tốt.
12
Trước khi bí cảnh lần thứ hai giáng lâm, ta là kẻ nổi danh tiểu nhân, nịnh bợ trong Bích Tiêu Sơn.
Một kẻ từ tầng lớp thường dân hèn mọn leo lên thành tay sai đắc lực của phó chưởng môn, chuyên cúi mình l.i.ế.m gót, ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, thanh danh tệ hại vô cùng.
Các tu sĩ thế gia coi thường ta.
Đệ tử ngoại môn mới vào từ hàn môn cũng đều giữ khoảng cách với ta.
Ta cô độc lặng lẽ đi lại giữa Bích Tiêu Sơn và Vạn Cốt Giản. Mỗi ngày luyện đan, tu hành, hấp thu âm khí, lặng lẽ không nói. Hoàn toàn khác với Lư Chiêu Chiêu từng bị bắt nạt và cố phản kháng một cách cứng cỏi năm nào.
Vậy nên Thôi Ngọc Thần mới nói.
"Chiêu Chiêu à, nếu ngươi vừa đến mà đã ngoan ngoãn thế này, thì đã ít chịu khổ biết bao."
Ngoan ngoãn đến vậy, nhưng ta cũng chẳng được đối xử tử tế.
Sự sỉ nhục của hắn đối với ta chưa bao giờ ngừng lại.
Ta từ từ dùng khăn tay lau sạch m.á.u trên kiếm, nhẹ nhàng nhắc hắn.
"Bí cảnh sắp giáng lâm rồi, đại sư huynh nên kiềm chế chuyện phòng the."
Thôi Ngọc Thần mỉm cười nhìn ta.
"Vẫn là Chiêu Chiêu hiểu chuyện, biết quan tâm đến ta. Lần này bí cảnh nghe nói có nhiều pháp khí, bí bảo, ngươi có muốn gì không?"
Ta cười: "Chỉ cần huynh bình an trở về."
Rồi nhìn sang mấy người đồng hành bên cạnh hắn: "Các ngươi cũng phải bình an trở về."
Dù sao, nếu bọn họ không trở về, thì vở kịch ta tỉ mỉ chuẩn bị ai sẽ phối hợp diễn cùng?
Sau khi ta rời đi, ta vẫn còn nghe thấy mấy tên thô lỗ bàn tán sau lưng: "Đúng là hiểu chuyện, lại còn hiền lành, dịu dàng nữa."
Thôi Ngọc Thần vô cùng bỡn cợt: "Lư Chiêu Chiêu cái gì cũng tốt, chỉ là hơi nhạt nhẽo, ta thích cái gì lộng lẫy hơn."
13
Ta là người đối nhân xử thế hiền hòa, được chọn ra sau vô số kiếp nạn, là thiên tuyển chi nữ.
Tông môn thử thách ta rất lâu, cuối cùng cũng tin tưởng ta.
Nam tu sĩ nói ta đơn thuần, dịu dàng, biết suy nghĩ cho đại cục.
Nữ tu sĩ lại bảo ta yếu đuối, lương thiện, là một đóa bạch liên hoa.
Nhưng bất kể ai, khi họ sắp tiến vào bí cảnh để tìm bảo vật, người duy nhất mà họ yên tâm giao lại quyền kiểm soát tạm thời của đại trận bảo vệ tiên môn chính là ta.
— Các tu sĩ thế gia không ai muốn bỏ lỡ đại cơ duyên này mà phải ở lại giữ cửa.
— Còn hàn môn, hàn môn thì đáng gì, đâu xứng đáng với những thứ của tu sĩ thế gia.
Ta được giao giữ ba mảnh linh chìa khóa.
Họ bảo ta trông chừng kết giới, dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ, tắm rửa sạch mình, đợi bọn họ trở về.
Như mọi ngày, ta luyện đan, chăm hoa, nuôi dưỡng linh thảo, cho linh thú ăn.
Ta cũng bỏ linh thạch vào mắt trận của đại trận.
Nhìn Thôi Dụ mặc bộ y phục mới ta may cho hắn, bước vào bí cảnh.
Nghe hắn hứa hẹn món quà sắp dành cho ta.
Rồi nghe thêm lời giáo huấn và dặn dò của chưởng môn.
Ta mỉm cười tiễn họ ra đi.
Đêm hôm đó, vào giờ Tý, khi họ vừa bước vào được hai canh giờ, tiên môn đã bị ta hủy diệt, không còn lại cả một ngọn cỏ.