Sau khi chia tay, tôi nhập tên bạn trai cũ vào game kinh dị - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-06-06 20:01:04
Lượt xem: 287
12.
Tôi ở trong căn nhà nhỏ cho đến khi trời sáng, màn sương bên ngoài cửa sổ dần tan đi.
Cố Dịch vẫn không ra ngoài, thỉnh thoảng trong nhà vệ sinh lại vang lên tiếng kêu rên đau đớn.
Tim tôi như thắt lại, nhưng lại bất lực.
Chỉ có thể áp tai vào cửa, cố gắng an ủi một cách vô vọng.
Heo Ngốc đã giục tôi rời đi, thấy tôi không nhúc nhích, nó liền biến hình.
Kéo tôi đi ra ngoài.
Đặt tôi xuống hành lang, nó lưu luyến nhìn tôi, như đang tạm biệt.
Tôi còn muốn tiến lên ôm lấy nó, nhưng hệ thống đã bắt đầu dịch chuyển.
Giây tiếp theo, tôi lại trở về sảnh lớn.
Ông lão, số 10, số 7 và cô gái số 18 cũng lần lượt được dịch chuyển trở về.
Giọng nói máy móc lạnh lùng lại vang lên:
[Chúc mừng 5 người chơi sống sót, chức năng thoát tự do sắp được mở.]
[Thời gian mở chức năng là ba mươi phút.]
[Trong thời gian này, bạn có thể lựa chọn từ bỏ cuộc chơi, trở về thế giới thực.]
[Bắt đầu đếm ngược...]
Mọi người nhìn nhau, tôi lập tức lau nước mắt trên mặt.
Số 10 là người đầu tiên bước đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn tôi: "Tối qua cô đi lạc, đã xảy ra chuyện gì?"
Khu vực bình luận cũng tò mò hỏi:
[Đúng vậy, tối qua số 3 bị quái vật lạ mặt đuổi theo, sau đó đột nhiên biến mất.]
[Tôi còn tưởng cô ấy tiêu đời rồi chứ.]
[Tôi cũng vậy.]
Tôi vừa định thành thật trả lời, ông lão đã ho khan một tiếng, đỡ tôi dậy.
Quay lưng về phía số 10, ông nháy mắt với tôi.
"Tối qua ba chúng tôi gặp nguy hiểm lắm, đụng phải một BOSS nữ cảnh sát cầm súng, phim hành động cũng không kịch tính như vậy."
Ông lão khoa trương kể lại cho tôi nghe những gì đã trải qua vào đêm qua.
Số 10 cau mày có chút bất mãn, còn muốn tiếp tục hỏi, tôi đã tiếp lời ông lão.
"Ngầu vậy á, trong số quái vật còn có đồng nghiệp của ông nữa sao? Kể kỹ cho tôi nghe xem nào."
Số 10 chỉ đành thức thời rời đi, tập hợp với hai người còn lại.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, ba người bọn họ chắc chắn quen biết nhau.
Thấy số 10 đi xa, ông lão mới ghé sát vào tôi, nhỏ giọng nói: "Tên số 10 này không đơn giản, những người tham gia kỳ này, tôi đoán chừng có đến hai phần ba là người của hắn ta."
Tôi trợn tròn mắt kinh ngạc: "Sao ông biết?"
Ông lão chỉ vào mắt mình: "Quan sát."
Nghe ông nói vậy, hình như cũng có lý.
Ngay từ đêm đầu tiên, chính anh ta là người tập hợp mọi người, chia sẻ thông tin.
Có thể nhanh chóng có được sức kêu gọi trong một tập thể hỗn tạp như vậy, không phải là chuyện đơn giản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-chia-tay-toi-nhap-ten-ban-trai-cu-vao-game-kinh-di/chuong-9.html.]
Trừ phi, trong đó vốn dĩ đã có không ít người của anh ta.
Nghĩ lại biểu hiện của số 7 tối qua, càng khẳng định suy đoán này.
"Vậy là hắn ta đến đây, có thứ gì đó nhất định phải có được."
Ông lão tiếp tục nói: "Loại người này, phải đề phòng một chút."
Có thể khiến một đám người có thực lực không tầm thường liều mạng vì mình, chắc chắn không chỉ đơn giản là dùng tiền.
13.
Đang suy nghĩ, bên phía số 10 bỗng nhiên xảy ra tranh chấp kịch liệt.
"Em không đi, muốn đi thì cùng đi."
Cô gái số 18 khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào số 10 không chút nhượng bộ.
"Anh biết là em sẽ không đi mà."
Số 10 dời mắt, nhìn vết thương do bị đạn b.ắ.n sượt qua trên cánh tay.
"Gia Ngôn!" Số 18 tiến lên một bước, nhào vào lòng số 10: "Người phụ nữ đó đã chế.t rồi, anh cũng đã làm tất cả những gì có thể vì cô ta rồi, như vậy là đủ rồi!"
Số 10 đẩy cô ra: "Trở về đi, đây là mệnh lệnh."
Cả người cô gái run lên, sau mấy ngày chạy trốn, lớp trang điểm trên mặt cô đã không còn tinh xảo nữa.
Nhưng lại toát lên vẻ đẹp mong manh, càng khiến người ta thương tiếc.
Nhưng số 10 không hề động lòng, quay sang nhìn số 7.
"Ông cũng đi đi."
Nói xong, đưa cho ông ta một tấm chi phiếu: "Đưa đến đây là được rồi, thời gian còn lại, hãy ở bên cạnh vợ con nhiều hơn."
Số 7 nhận lấy chi phiếu, trên mặt đầy vẻ khó tin.
"Không phải là nói..."
Số 10 vỗ vai ông ta, ngắt lời: "Đi đi, đến đây là được rồi."
Anan
Số 7 cẩn thận cất tấm chi phiếu, nhìn lướt qua tất cả mọi người với ánh mắt đầy ẩn ý.
Rồi nhìn số 10: "Bảo trọng."
Thời gian đếm ngược sắp kết thúc, trong sảnh lớn chỉ còn lại tôi, ông lão và số 10.
"Cháu thật sự không đi sao?"
Ông lão lại hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: "Cháu cũng muốn ở bên cạnh bọn họ thêm một chút, dù chỉ là một chút thôi."
Tôi còn chưa kịp ôm Cố Dịch, làm sao nỡ rời đi.
Đi rồi, sẽ thật sự chẳng còn gì nữa.
Hệ thống phát ra cảnh báo màu đỏ:
[5, 4, 3, 2, 1. Hết thời gian thoát.]
[Chào mừng các người chơi đến với đêm săn lùng cuối cùng.]
[Số lượng người chơi hiện tại là 4, luật chơi đã được gửi đến.]
Khu vực bình luận ngập tràn dấu hỏi chấm.
[4? Không phải 3 sao?]
Lời còn chưa dứt, số 18 đã bước ra từ trong bóng tối.