Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SAU KHI CỐT TRUYỆN KẾT THÚC, TA CƯỚP NHÂN VẬT PHẢN DIỆN ĐI - Chương 02

Cập nhật lúc: 2024-08-02 19:34:32
Lượt xem: 2,752

Tuyệt vời, ta có thể thỏa sức bịa đặt rồi.

 

“Chàng tên là Khương Chi Hoài, từ nhỏ đã chăm chỉ học hành, nhờ có đầu óc kinh doanh nhạy bén mà trở nên giàu có, ta và chàng là thanh mai trúc mã, lương duyên mỹ mãn...”

 

Từ đầu đến cuối, chỉ có cái tên là thật.

 

“Phu nhân, tại sao ta không chọn con đường làm quan mà lại muốn kinh doanh?” Đôi mắt không nhìn thấy của hắn cũng tràn đầy sự nghiêm túc.

 

Điều này làm sao ta giải thích cho ngươi được, bởi vì với tài trí của ngươi, nếu tham gia khoa cử nhất định sẽ đỗ đạt cao, huống hồ ta rất khó giải thích căn nhà và sân viện rộng lớn mà ta đã chuẩn bị cho ngươi.

 

Quan trọng là, ta không muốn ngươi biết rằng từ nhỏ ngươi đã sống lẻ loi cô độc, chịu nhiều uất ức, khi bước lên con đường tu tiên lại bị cốt truyện điều khiển, bị nam chính chà đạp dưới chân, thậm chí còn bị đầu độc hãm hại đến mức này.

 

Ta tùy tiện bịa đặt vài câu, hắn dường như mất hết sự thông minh của ngày xưa, không hỏi thêm gì nữa.

 

2.

 

Sau khi Khương Chi Hoài mất trí nhớ, lại có chút ngây thơ, mọi chuyện ta nói, hắn đều tin sái cổ.

 

Làm sao đây, ta càng mê hắn hơn rồi!

 

Cứ cách vài ngày lại diễn một kịch bản, vừa hay để ta thử hết những tình tiết trong tiểu thuyết mà ta đã mua trong lúc nhàm chán khi đi theo cốt truyện ở Côn Lôn.

 

Khương Chi Hoài rất ngoan ngoãn, ta nói gì là nghe nấy.

 

Ta rất hài lòng với điều này, nhưng thỉnh thoảng lại cảm thấy buồn bã, hắn vốn dĩ là người tài giỏi, rõ ràng phải giành được vị trí đứng đầu tại đại hội tu tiên, giờ đây lại bị ép phải sống ẩn dật ở một biệt viện dưới núi.

 

Hôm nay là kịch bản đại tiểu thư và tiểu kiều phu, ta diễn trôi chảy như cá gặp nước.

 

“Khương Chi Hoài, chàng có nhớ ra điều gì không?” Thỉnh thoảng ta vẫn thử thăm dò hắn, mặc dù ta không biết phải làm gì nếu hắn thực sự nhớ lại quá khứ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-cot-truyen-ket-thuc-ta-cuop-nhan-vat-phan-dien-di/chuong-02.html.]

“Không nhớ ra gì cả.” Khương Chi Hoài bình tĩnh đáp, tay vẫn mò mẫm chải tóc cho ta, mắt hắn gần như đã hồi phục, ngày nào cũng thích thú với việc chải tóc.

 

“Vậy chàng có muốn biết về chuyện xưa không?”

 

Nếu ngươi thực sự muốn, vậy thì ta…

 

“Không muốn.” Hắn búi cho ta một kiểu tóc gần như hoàn hảo, khiến tóc ta trông rất dày, lại chọn một chiếc trâm đẹp cài lên tóc, “Chẳng phải nàng đã kể hết cho ta rồi sao?”

 

“Nếu như những gì ta nói với chàng không phải là...” Ta khó nhọc cất tiếng, nhưng lại bị hắn ngắt ngang.

 

Hắn cầm hai chiếc trâm lên hỏi ta: “Hôm nay nàng thích cài con bướm nhỏ này hay con chuồn chuồn này?”

 

Ta bị hắn hỏi đến ngẩn người, tỉ mỉ so sánh một phen: “Chọn con bướm nhỏ đi, màu hồng giúp ta trông trắng trẻo hơn.”

 

“Được, vậy thì cài cái này.” Khương Chi Hoài nhẹ nhàng chỉnh lại đôi cánh của con bướm nhỏ, “Bây giờ rất tốt, tại sao phải nghĩ về quá khứ?”

 

Rất tốt ư?

 

Ta so sánh lại những gì hắn đã trải qua, từ nhỏ đã lang thang không nơi nương tựa, vất vả lắm mới vào được tiên môn, vốn dĩ với thiên phú của mình, hắn đã có thể trở thành đệ nhất cao thủ, nhưng vì cản đường nam chính mà bị Thiên Đạo ngấm ngầm mưu hại.

 

Đầu tiên là bị vu oan đuổi khỏi tông môn, sau đó bị ám hại mất hết tu vi, cuối cùng còn bị đôi nam nữ chính mượn danh “chính nghĩa” sai người hạ độc.

 

So với trước đây thì quả thật bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.

 

Khương Chi Hoài vẫn đang ân cần sắp xếp vòng cổ cho ta, những ngón tay ấm áp vô tình lướt qua chiếc cổ mềm mại.

 

Ta rùng mình một cái, nắm lấy tay hắn, cố gắng cảm nhận hơi ấm từ hắn.

 

“Khương Chi Hoài, chàng có ước mơ gì không?”

 

Loading...