Sau khi đứa bắt nạt tôi được tuyển thẳng, tôi quyết định buông xuôi - Chương 17-18
Cập nhật lúc: 2024-08-11 00:25:48
Lượt xem: 268
17
Sau buổi hội thảo, tôi được hiệu trưởng mời lên uống trà.
Trong phòng hiệu trưởng mát mẻ, hiệu trưởng đầu hói mỉm cười nhìn tôi: "Ngồi đi."
Tôi không ngồi, đi thẳng vào vấn đề: "Thầy hiệu trưởng, chắc thầy muốn nói về chuyện ở buổi hội thảo?"
"Đúng vậy, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy." Hiệu trưởng cười nhạt: "Chuyện suất tuyển thẳng là lỗi của trường, nhưng em đã đi quá giới hạn. Là học sinh, đối đầu với trường là hành động không khôn ngoan."
Lời này chỉ hù dọa được trẻ con.
Bố tôi là cấp trên của hiệu trưởng, tôi từ nhỏ đã trải qua đống thử thách rối nhằng của ông ấy, sớm đã luyện cho mình một tinh thần như thép, một trái tim như đá rồi.
Thấy không hù dọa được tôi, ánh mắt hiệu trưởng càng thêm nặng nề.
Ông ta quyết định nói thẳng: "Xét về mặt lỗi lầm, em và trường đã coi như hòa. Chỉ cần em đạt giải nhất trong kỳ thi liên trường sắp tới, suất tuyển thẳng trăm phần trăm sẽ thuộc về em."
Tôi à một tiếng, hỏi lại: "Nếu không đạt giải nhất thì sao?"
Hiệu trưởng cười: "Tôi tin vào khả năng của em, ngay cả Tạ Tương Lê cũng không qua được em kia mà. Nhưng nếu em không đạt, chúng tôi sẽ xem xét đánh giá toàn diện. Em không cần lo lắng, chỉ cần làm tốt nhất có thể là được."
Trước là dọa nạt, sau là dụ dỗ, cuối cùng thêm một hai câu dễ nghe.
Tôi không khỏi vỗ tay: "Làm tốt nhất có thể, em chắn sẽ phát huy thật tốt."
Hiệu trưởng hài lòng, đích thân tiễn tôi ra khỏi văn phòng.
Gần hết giờ học buổi chiều, tôi quay lại phòng hiệu trưởng.
Ông ta mỉm cười: "Có chuyện gì vậy? Gặp khó khăn sao?"
Tôi cúi xuống nhặt chiếc bút dưới bàn: "Em làm rơi bút."
Ông ấy tiễn tôi ra, cười nói: "Lần sau cẩn thận hơn nhé."
18
Kỳ thi liên trường là sự kiện lớn của thành phố.
Mỗi trường đều rất coi trọng, đây không chỉ là cuộc so tài giữa học sinh, mà còn là cuộc đấu ngầm giữa các trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-dua-bat-nat-toi-duoc-tuyen-thang-toi-quyet-dinh-buong-xuoi/chuong-17-18.html.]
Tôi thi tại trường trung học số Năm.
Dù học sinh được xáo trộn lên để sắp xếp, nhưng những học sinh xuất sắc của từng trường hầu như giáo viên nào cũng nhận ra.
Vì vậy, khi tôi bước vào phòng thi, giám thị đã nhìn tôi với ánh mắt quan tâm.
Theo quy định phòng thi, học sinh có thể nộp bài trước nửa giờ.
Khi tất cả còn đang tranh thủ từng phút làm bài, tôi mỉm cười giơ tay xin nộp bài.
Giám thị nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, vừa vui mừng vừa ngưỡng mộ, nhắc tôi: "Không kiểm tra lại sao?"
Tôi lắc đầu.
Giám thị càng thêm hài lòng, không kìm được thốt lên:
"Không hổ danh là trường trung học số Một, sự tự tin này, sự bình tĩnh này, sự quyết đoán này…”
Ông ấy bước đến, mỉm cười nhìn bài thi của tôi, ngay lập tức mặt đầy dấu hỏi.
Hả?
Giấy trắng?
Tôi không nhìn nhầm chứ?
Sáu môn thi, tôi nộp toàn giấy trắng.
Hành động này làm cả ban giám khảo sửng sốt.
Hai ngày sau, kết quả thi liên trường có, tôi gây chấn động toàn trường trung học số Một.
Họ nhìn danh sách top 100 từ đầu đến cuối, khó tin: "Chết tiệt, Lục Thiêm Thiêm đâu?"
Còn học sinh luôn đứng bét lớp nhìn thứ hạng của mình mà bối rối:
Đào Hố Không Lấp team
"Tớ chỉ đoán mò mấy câu trắc nghiệm mà vẫn đứng áp chót, anh hùng nào còn thua cả tớ vậy?"
Trong văn phòng, hiệu trưởng ném một chồng bài thi xuống trước mặt tôi:
"Lục Thiêm Thiêm, giấy trắng? Em nộp giấy trắng? Em điên rồi sao!"