Sau Khi Được Long Quân Nuôi Dưỡng - Chương 19: "Đưa nàng ấy cho ta."
Cập nhật lúc: 2024-09-06 16:28:19
Lượt xem: 12
Trong bóng đêm, Ứng Uyên men theo hương thơm nhẹ nhàng từ cơ thể của thiếu nữ, cuối cùng truy đuổi được bóng dáng nghi ngờ.
Đối phương mặc áo đỏ, ôm một thiếu nữ đang ngủ say, bay lượn trong không trung với tốc độ rất nhanh, để lại dấu vết như một làn khói đỏ kéo dài.
Ứng Uyên không dám hành động tùy tiện, nười này có thể xâm nhập vào khu vực của hắn mà không gây tiếng động, chứng tỏ tu vi rất cao. Hắn không sợ đối phương, chỉ là lo lắng nếu động thủ, trong lúc đối phương phản kháng có thể làm tổn thương Thanh Thần. Hắn chỉ có thể khẽ quát: "Đứng lại!"
Bóng dáng áo đỏ phía trước khựng lại một chút, rồi tiếp tục chạy về phía trước với tốc độ nhanh.
Ứng Uyên ngay lập tức xuất hiện trước mặt đối phương, chặn đường đi.
Thiếu niên áo đỏ đột ngột dừng lại, treo lơ lửng trong không trung nhưng vẫn ôm chặt thiếu niên trong tay, cậu ta cảnh giác nhìn Ứng Uyên.
Ứng Uyên cũng nhìn cậu ta.
Rõ ràng thiếu niên này là một ma tộc cao cấp. Có thể xâm nhập vào thành mà không ai hay biết, bắt cóc người dưới mắt hắn, sức mạnh của cậu ta chắc chắn vượt trội so với các ma tộc cao cấp thông thường. Nhưng biểu hiện của cậu ta có vẻ hơi ngây ngô như thể trí tuệ không hoàn chỉnh.
Trách không được cậu ta lại thô bạo cướp người rồi bỏ chạy.
Chỉ là, tại sao cậu ta lại nhắm vào Thanh Thần?
Tại sao phải bắt cóc nàng?
Cậu ta định đưa nàng đi đâu?
Trong đầu Ứng Uyên thoáng hiện ra vô số khả năng, không kịp ngẫm nghĩ, hắn chỉ duỗi tay với thiếu niên, bình tĩnh nói: "Trả muội ấy lại cho ta."
Nghe vậy, thiến niên lại ôm chặt hơn nữa cô gái trong tay.
Hướng Dương Ngược Nắng
Ứng Uyên quan sát, nhận thấy cậu ta không có ác ý với Thanh Thần nhưng rõ ràng cũng không có ý định thả nàng.
Hai người giằng co trong bóng tối.
Đêm mùa đông bắt đầu rơi những hạt tuyết mỏng.
Ứng Uyên nói: "Đưa muội ấy cho ta, tuyết bắt đầu rơi rồi, muội ấy sẽ bị lạnh."
Chàng trai trẻ có vẻ ngơ ngác nhìn những bông tuyết rơi trong màn đêm, rồi lại nhìn xuống thiếu nữ trong tay mình, vẻ mặt có chút do dự.
Ứng Uyên tiếp tục: "Trả muội ấy lại cho ta, ta là ca ca của muội ấy."
Thiếu niên nhìn hắn rồi lại nhìn thiếu niên trong lòng, cậu ta nhăn mày, do dự không muốn buông tay.
Thanh Thần tỉnh dậy vì lạnh, nàng co rúm người lại, từ từ mở mắt ra.
"Lạnh quá."
Giọng nói của nàng mang theo sự mệt mỏi nặng nề, khi phát hiện xung quang không đúng, cơn buồn ngủ của nàng lập tức giảm đi đáng kể.
"Tại sao lại là ngươi?!" Thanh Thần nhận ra mình đang bị ôm bởi thiếu niên mặc áo đỏ, lập tức giãy giụa mạnh mẽ, đưa tay đẩy cậu ta: "Thả ta ra!"
Tay nàng đẩy vào n.g.ự.c cạu ta, bàn tay trắng nõn đặt lên lớp áo đỏ, thiếu niên có vẻ lúng túng nhưng vẫn không muốn buông tay.
Ứng Uyên lợi dụng cơ hội đó, bay đến trước mặt họ, duỗi tay ra, lại nói: "Trả muội ấy lại cho ta."
Thanh Thần nghe thấy giọng nói của hắn, nhanh chóng quay đầu lại, đưa tay về phía Ứng Uyên: "Ca ca..."
Vừa gọi, nàng vừa cố gắng giãy giụa về phía Ứng Uyên.
Ứng Uyên trước tiên cởi áo khoác ngoài ra để che chắn cho nàng, sau đó ôm nàng khỏi vòng tay của thiếu niên kia.
Người trong lòng đột ngột biến mất, thiếu niên áo đỏ nhíu mày nhưng cậu ta không hề ra tay giành lại. Mặc dù trí tuệ của cậu ta có vẻ không đầy đủ, nhưng cậu ta cũng nhận thấy rằng Thanh Thần không muốn ở bên cậu ta mà nàng đang gần gũi với Ứng Uyên.
Nhìn thấy Thanh Thần rúc vào trong lòng Ứng, được hắn ôm đi, cậu ta lặng lẽ theo sau họ.
Ứng Uyên dừng lại một chút, quay đầu lại.
Thanh Thần nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy thiếu niên áo đỏ vẫn đi theo, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, không khỏi nói: "Người đừng đi theo bọn ta."
Thiếu niên áo đỏ lại lạ lùng mà nghe theo lời nàng, đứng im tại chỗ.
Đây đã là lần thứ hai.
Một thiếu niên ma tộc cao cấp, tu vi sâu không lường được lại nghe lời nàng như vậy.
Điều này thực sự quá kỳ lạ.
Nhìn thiếu niên áo đỏ im lặng đứng trong đêm tuyết, vẻ mặt ngơ ngác cùng với ánh mắt chăm chú, Thanh Thần cảm thấy một cảm giác lạ lùng lướt qua tâm trí mình.
Ứng Uyên ôm Thanh Thần trở lại khách điếm, nàng dựa vào vòng tay rộng lớn ấm áp của hắn, qua vai anh nhìn thiếu niên áo đỏ đứng lại trong đêm tuyết, bóng dáng ngày càng xa, ngày càng nhỏ.
Trở về khách điếm, Ứng Uyên không dám để Thanh Thần ở một mình trong phòng, vì vậy đặt nàng lên giường để nàng tiếp tục ngủ, còn hắn thì ngồi bên bàn cạnh phòng nàng, trông coi nàng.
Đêm nay thật sự là một bất ngờ ngoài dự đoán của hắn.
Nếu không phải thiếu niên ma tộc kia không có ác ý với Thanh Thần, không biết hậu quả sẽ ra sao.
Nghĩ đến đây, Ứng Uyên lại nhíu mày. Khi nhìn thấy thiếu nữ trên giường lại ngủ say, những nghi ngờ trước đó của hắn lại hiện lên trong đầu, trong khi đang suy nghĩ về các khả năng khác, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng động nhỏ từ giường.
Ứng Uyên đứng dậy đi tới gần, thấy thiếu nữ đang ngủ sâu bỗng nhiên trở nên trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, miệng lẩm bẩm: "Đau, đau..."
Ứng Uyên hơi ngạc nhiên, hắn nghĩ là thiếu niên áo đỏ đã làm tổn thương nàng. Hắn cúi người một chút, hỏi: "Bé ngoan, muội chỗ nào đau?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-duoc-long-quan-nuoi-duong/chuong-19-dua-nang-ay-cho-ta.html.]
Thiếu niên đang ngủ xốc chăn lên, qua lớp áo mỏng, đưa tay xoa xoa n.g.ự.c mình, đôi mày thanh tú nhíu chặt: "Đau, chỗ này đau..."
Áo mỏng màu trắng nhạt của nàng bị bàn tay vô thức của nàng kéo chặt xuống, tạo thành những đường cong nhấp nhô.
Ứng Uyên: "..."
Hắn ngẩn người một lát, khuôn mặt bình tĩnh thường ngày của hắn hiếm khi hiện lên một chút bối rối.
Ứng Uyên kéo thêm chăn đắp cho Thanh Thần, rồi dùng một luồng ánh sáng trắng để chữa lành từ xa cho nàng.
Nhưng phương pháp chữa lành này rõ ràng không hiệu quả, thiếu nữ vẫn tiếp tục kêu đau, tay trong chăn không ngừng xoa xoa n.g.ự.c mình.
Tình hình này khiến Ứng Uyên lần đầu tiên cảm thấy luống cuống.
Hắn nghĩ có thể nàng bị thương ở đâu đó, nhưng hắn không thể kiểm tra, chỉ có thể cứng ngắc tiếp tục duy trì hành động chữa lành.
May mắn thay, không lâu sau, thiếu nữ giường ngừng động tác, không còn kêu đau nữa, chỉ là nàng vẫn nhíu mày nhẹ, tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu.
Ứng Uyên thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi đến bàn, rót cho mình một cốc trà đã lạnh, uống một hơi cạn sạch.
---
Sáng hôm sau, tuyết đêm qua chỉ để lại những dấu vết màu trắng nhẹ nhàng trên mái nhà và những cành cây, ánh sáng mặt trời tạo ra những màu sắc rực rỡ.
Dưới mái hiên, những đóa hoa mai đỏ nở trong tuyết, tạo nên một cảnh tượng thiên đường của nhân gian.
Khi Thanh Thần tỉnh dậy, nàng thấy Ứng Uyên đang ngồi thiền trong phòng mình, lập tức nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.
Nhìn bóng lưng cao thẳng trong bộ y phục đen, Thanh Thần vén chăn lên, lấy áo ngoài ở đầu giường, đứng dậy.
Ứng Uyên cảm nhận được động tĩnh phía sau, vẫn không mở mắt.
Đến khi thiếu nữ đã mặc xong quần áo, dùng phép làm sạch, chỉnh sửa lại bản thân để trông tươm tất, đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng gọi: "Ca ca."
Ứng Uyên mới từ từ mở mắt.
Nhìn thấy thiếu nữ sáng sớm đã hồi phục tinh thần, đôi mắt trong suốt, tóc đen, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng.
Ứng Uyên chỉ liếc nhìn qua một cái rồi quay đi, đứng dậy, chậm rãi nói: "Đi thôi."
Mùa đông này, Thanh Thần theo Ứng Uyên đi qua nhiều nơi ở hạ giới, ngắm nhìn những cảnh đẹp tráng lệ của nhân gian, cảm nhận phong thổ và mùa màng của các vùng đất khác nhau, trải qua sinh nhật mười bảy tuổi của mình.
Tại một thành thị phồn thịnh ở Bắc Địa, khi chuẩn bị đón đêm giao thừa của nhân gian trước khi trở về Bất Vọng Hải, thì bất ngờ gặp được Bắc Hải Long Thái tử, Chung Ly Quyết, cũng đang đi chơi.
Bên cạnh gã có hai nữ nhân.
Một là Mạnh Trăn, thường xuyên đi cùng gã, còn người kia chính là Phượng Đồng. Gần đây nghe nói Bắc Hải và Tây Hải đã quyết định tiếp tục duyên phận, xem ra hình như là sự thật.
Mặc dù Ứng Uyên đã sử dụng pháp thuật, người phàm không thể thấy rõ diện mạo của họ nhưng đây chỉ là một pháp thuật nhỏ, Chung Ly Quyết và những người thuộc Thần tộc vẫn có thể nhìn thấy được.
Chung Ly Quyết là người đầu tiên chú ý đến Thanh Thần.
Trên con phố đông đúc của nhân gian, sắc đẹp của nàng thật sự nổi bật, không thể không chú ý.
"Thanh Thần."
Chung Ly Quyết là người đầu tiên bước đến, mỉm cười chào hỏi, sau đó chú ý đến người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh Thanh Thần, gã hơi ngạc nhiên, chắp tay chào: "Long quân đại nhân."
Phượng Đồng và Mạnh Trăn theo sau Chung Ly Quyết, thấy Thanh Thần thì sắc mặt không được tốt lắm, nhưng khi nhìn thấy Ứng Uyên, họ cũng nhanh chóng thu lại vẻ không vui trên mặt, cung kính chào.
Ứng Uyên gật đầu đáp lễ, trên mặt không có biểu cảm gì.
Bọn họ tình cờ gặp nhau ở hạ giới, Chung Ly Quyết dù không dám đi cùng nhưng vẫn giữ khoảng cách không gần cũng không xa, ánh mắt thỉnh thoảng lại chú ý đến Thanh Thần.
Thiếu nữ đã tròn mười bảy tuổi, sắp mười tám tuổi, dung mạo và vóc dáng của nàng đã khác xa ngày xưa.
Cho dù ở Thiên giới người người xinh đẹp, Thanh Thần vẫn là người đẹp tuyệt trần. Hơn nữa, ngoài vẻ thanh tao của thần tộc, nàng còn có một vẻ quyến rũ kỳ lạ, mâu thuẫn nhưng hấp dẫn.
Ứng Uyên nhận ra Chung Ly Quyết liên tục nhìn chằm chằm vào Thanh Thần, hắn hơi cau mày.
Hắn biết rõ người này từng có hôn ước với Thanh Thần, nhưng giờ đây hôn ước đã được hủy bỏ, việc gã cứ liên tục nhìn chằm chằm như vậy thật sự rất phản cảm.
Ứng Uyên cúi đầu hỏi Thanh Thần: "Muội còn muốn chơi tiếp không?"
"Hả?"
Thanh Thần hơi ngạc nhiên về câu hỏi đột ngột của hắn, nhìn thấy vẻ không kiên nhẫn khó phát hiện trên mặt hắn, Thanh Thần hơi ngẩn ra, sau đó cúi đầu nói: "Ca ca, chúng ta về thôi."
Ứng Uyên không nói lời nào với Chung Ly Quyết và những người khác, lập tức dùng pháp thuật ẩn thân che giấu hai người, sau đó ngự phong bay đi cùng Thanh Thần.
May là người trên phố đều bị các cảnh vật náo nhiệt thu hút, không ai nhận thấy hai người đột ngột biến mất.
Nhưng Chung Ly Quyết vẫn đang nhìn về phía này, thấy Ứng Uyên và Thanh Thần đột ngột rời đi thì gã hơi ngẩn người.
Đều nói Ứng Uyên Long quân nuôi một tiểu cô nương ở Bất Vọng Hải, mỗi khi có người hỏi, hắn đều nói đó là muội muội của hắn.
Vì từ trước đến nay hắn luôn trầm ồn cẩn thận, cũng không nghe thấy tin đồn tình ái nào, ban đầu mọi người đều đồn đoán đủ thứ, nhưng sau đó dần dần tin rằng chỉ là muội muội.
Nhưng Chung Ly Quyết nhớ lại ánh mắt đầy sự dịu dàng và bảo vệ của vị thần quân khi nhìn thiếu nữ bên cạnh.
Thực sự chỉ là muội muội thôi sao?