Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau khi em họ yêu tên côn đồ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-06-17 19:54:37
Lượt xem: 2,236

6

 

Mang thai gì cơ? Kết hôn sao?

 

Mấy ngày nay tôi không liên lạc với Lâm Nhiễm Nhiễm, tưởng rằng sẽ yên ổn được một thời gian.

 

Kết quả là lại gặp scandal to như này!

 

Tôi hất tay ra, lau chùi mạnh vài lần vào áo, chỉ vào cái két sắt trên sàn: “Cái này mà mấy người nói là bàn chuyện hôn nhân sao? Tôi thấy giống đột nhập trái phép hơn!”

 

“Ông đây chỉ tò mò muốn xem thôi, đằng nào tương lai cũng là người một nhà cả! Mày làm gì mà nhỏ nhen thế!” Người đàn ông trung niên tỏ vẻ không quan tâm, ngồi phịch xuống ghế sô pha.

 

Tôi cau mày nhìn hai người: “Ai là người một nhà với ông? Tự mình ra ngoài đi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đến còng tay đưa đi!”

 

Mẹ của Trần Đông không thể giữ nổi nụ cười, sắc mặt trở nên đen như đáy nồi: “Mày là anh của Nhiễm Nhiễm phải không?”

 

“Tao nói cho mày biết, Nhiễm Nhiễm đã có con với con trai tao, chắc chắn phải kết hôn.”

 

Tôi cau mày cười lạnh: “Mang thai thì mang thai, chuyện này liên quan gì đến việc đột nhập trái phép?”

 

Mẹ của Trần Đông thay đổi nét mặt, lại nở nụ cười thân thiện:

“Nhiễm Nhiễm đã nói, căn nhà này là của mày phải không? Mày là anh, có nghĩa vụ giúp em gái chuẩn bị của hồi môn! Căn nhà này tao thấy cũng được, coi như là một phần của hồi môn, chuyển nhượng cho con trai tao đi!

“Như vậy, hai người kết hôn sinh con, sau này cũng tiện.”

 

Bố của Trần Đông nằm dài trên ghế sô pha, gác chân lên, vênh mặt nói: “Đúng! Tao nói cho mày biết , phụ nữ chưa kết hôn mà mang thai thì không đáng giá, một căn nhà là không đủ, phải thêm tiền nữa! Nếu không, tao không cho con tao kết hôn với em mày! Để nó đi phá đi!”

 

“Cmn điên thật rồi.”

 

Tôi không nhịn được chửi thề.

 

Đây là căn nhà mà tôi phải làm việc vất vả rất nhiều năm mới mua được.

 

Sao có thể để cho Lâm Nhiễm Nhiễm - kẻ vô ơn đó làm của hồi môn?

 

Cô ta sống không tốt, tôi mới vui.

 

Tôi có thể để cô ta được toại nguyện sao?

 

Phía sau, tiếng máy bộ đàm vang lên.

 

Tôi quay lại nhìn, là cảnh sát đã đến.

 

Vừa phát hiện có người lạ đột nhập nhà, việc đầu tiên tôi làm là báo cảnh sát.

 

Công ty gần nhà, tôi chạy về đến nhà trước cảnh sát mấy phút.

 

“Cảnh sát, hai người này đột nhập trái phép, phiền các anh xử lý giùm.” Tôi chỉ vào hai người trong nhà.

 

Mẹ của Trần Đông vội tiến tới cúi người: “Ôi, chào anh cảnh sát, xin lỗi, đây là người thân của chúng tôi, chúng tôi không đột nhập trái phép, làm phiền các anh rồi, chuyện gia đình ý mà, thật sự chỉ là chuyện gia đình thôi.”

 

“Tôi là chủ nhà, nhưng tôi không quen biết họ.” Tôi lạnh lùng nói với cảnh sát, chỉ vào đống lộn xộn và két sắt, “Anh xem, có người thân nào lại đột nhập vào nhà ăn trộm thế này không?”

 

Cảnh sát nhìn, lập tức nghiêm mặt: “Mời các người theo chúng tôi về đồn, điều tra rõ ràng.”

 

Nghe thấy bị dẫn đi, mẹ của Trần Đông lập tức giở trò, ngồi phịch xuống đất kêu la: “Ôi trời ơi là trời! Tôi bị bắt nạt rồi, mấy người thành phố các người bắt nạt người khác! Mọi người đến mà xem này!”

 

Vừa kêu oan, mụ vừa chỉ vào mặt tôi chửi: “Tên này đúng là súc sinh! Em gái muốn kết hôn, giúp đỡ một chút cũng không muốn! Còn muốn đuổi chúng tôi đi!”

 

Cảnh sát nhìn mẹ của Trần Đông làm trò, mặt hiện đầy sự bất lực: “Thưa bà, xin đừng cản trở công vụ, có gì thì về đồn nói rõ.”

 

Bà ta coi như không nghe thấy, tiếp tục khóc lóc.

 

Làm ồn ào rất lớn.

 

Quả nhiên thu hút hàng xóm trên dưới lầu đến xem.

 

Thấy càng nhiều người, bà ta càng khóc to hơn.

 

Cửa phòng ngủ chính cũng mở ra, Lâm Nhiễm Nhiễm và Trần Đông bước ra.

 

Tôi nhìn, cười lạnh, tốt lắm, tôi đã biết tại sao họ lại vào nhà được.

 

Hóa ra là có người trong nhà mở cửa.

 

Hai người quần áo xộc xệch, mặt Lâm Nhiễm Nhiễm còn đỏ bừng.

 

Trần Đông vừa ra ngoài đã tỏ vẻ khó chịu: “Bà già, bà kêu cái gì?”

 

Ngay sau đó thấy cảnh sát đứng trong phòng khách.

 

Lập tức chân tay mềm nhũn, ngã xuống đất.

 

Lâm Nhiễm Nhiễm vội đỡ anh ta dậy: “Anh à, có bị thương không?”

 

Lại nhìn về phía bố mẹ của Trần Đông: “Sao lại thế này?”

 

Mẹ của Trần Đông lập tức lấy lại tinh thần: “Nhiễm Nhiễm, anh trai con đúng là không phải người! Gọi cảnh sát đến đuổi chúng ta đi! Nói chúng ta là đột nhập trái phép!”

 

“Con xem chuyện này có gì mà phải làm quá lên chứ! Sau này nếu Đông Đông cưới con, chẳng phải sẽ bị nhà con bắt nạt chế//t sao!”

 

Lâm Nhiễm Nhiễm lập tức đỏ mặt xấu hổ, giậm chân nhìn tôi:

“Anh, anh đang làm cái gì vậy? 

“Đột nhập trái phép gì chứ, em dẫn chồng em và gia đình anh ấy đến nhà mình xem, thì có làm sao? Sao lại là đột nhập trái phép!”

 

Hai cảnh sát ban đầu định kéo mẹ của Trần Đông dậy, nghe thấy vậy, lập tức buông tay, lùi lại nhìn tôi: “Anh Trần, nếu là chuyện gia đình...”

 

Chưa nói hết câu tôi đã hiểu.

 

Quan tòa cũng khó xử chuyện gia đình.

 

Nếu là tranh chấp gia đình, cảnh sát cũng khó xử lý.

 

Trần Đông bò dậy, lấy từ túi ra một bao thuốc rẻ tiền, bước tới đưa cho cảnh sát. Thấy cảnh sát mặt lạnh không nhận, lại đưa tới tôi:

 

“Anh, lần này em đưa bố mẹ đến đây, thực ra là để bàn chuyện kết hôn.

“Dù sao Nhiễm Nhiễm cũng đã mang thai con của em.”

 

Nói đến chuyện Lâm Nhiễm Nhiễm mang thai, Trần Đông mặt mày đầy tự tin.

 

Cứ như là chuyện này có thể nắm đằng chuôi.

 

Lâm Nhiễm Nhiễm bước tới nắm tay tôi nũng nịu: “Anh, em và Đông Đông đã bàn bạc rồi. Nhà mình cho bọn em căn nhà này làm của hồi môn, sau này bọn em nhất định sẽ hiếu thuận với anh.”

 

Tôi cảm thấy buồn nôn, gạt tay cô ta ra, đẩy mạnh bao thuốc của Trần Đông, cười lạnh: “Hai người kết hôn tôi không cản, nhưng muốn nhòm ngó căn nhà của tôi... cho các người một câu, cút ngay!” 

 

Muốn nhà?

 

Nằm mơ!

 

Tôi không đánh cho mỗi người một cái bạt tai, đã là nể mặt cảnh sát rồi.

 

Lâm Nhiễm Nhiễm sắc mặt lập tức thay đổi: “Anh, anh không phải đã nói mong em hạnh phúc sao? Chỉ là một căn nhà thôi mà, cho em thì làm sao? Anh giỏi như vậy, sau này mua thêm chẳng phải được sao?!”

 

Nhân lúc đông người, tôi không nhịn nổi mà nói:

 

“Lâm Nhiễm Nhiễm, nghĩ lại lúc trước ba em mất, suýt nữa em bị mẹ em bán cho ông già trên núi làm vợ. Nửa đêm em khóc lóc tìm đến đây, quỳ xuống cầu xin chúng tôi cứu em.

 

“Là tôi và mẹ tôi thấy em tội nghiệp! Mới vét sạch tiền trong nhà để đưa cho mẹ em, mới cứu được em ra khỏi tay bà ta. Tại sao tôi lại mua nhà trễ như vậy, đó là vì cứu em, lúc đó chúng tôi gần như bán sạch đồ đạc trong gia đình!

 

“Nhiều năm nay, chúng tôi đối xử với em không tệ đúng không! Chúng tôi nuôi em ăn, cho em mặc, cho em học, chỉ còn thiếu điều cung phụng em như tổ tông!

 

“Hàng xóm láng giềng đều biết mẹ tôi nâng niu em, coi em quan trọng như con ngươi trong mắt mình!

 

“Còn em thì sao?

 

“Bây giờ em giỏi lắm, khuỷu tay quay ra ngoài, dẫn người ngoài vào nhà lục lọi tủ, cạy két sắt!

 

"Chuyện báo đáp ân nghĩa anh không bàn tới, nhưng giờ em mở miệng ra lại muốn anh chuyển nhượng căn nhà cho em?

 

Em còn biết xấu hổ không?

 

Em có phải là em gái ruột của anh không? 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-em-ho-yeu-ten-con-do/chuong-4.html.]

Em có tư cách gì để đòi anh chuyển nhượng căn nhà mà anh đã vất vả kiếm được cho em?!"

 

Tôi nói lớn tiếng, lớn đến mức mọi người xung quanh đều nghe thấy.

 

Mặt Lâm Nhiễm Nhiễm tái mét.

 

Sau lời tôi nói, mọi thứ xung quanh đều trở nên im lặng.

Trần Đông ngớ người một lúc, đột nhiên tát vào mặt Lâm Nhiễm Nhiễm:

"Con đàn bà c.h.ế.t tiệt, hắn không phải là anh ruột của mày sao? Sao mày không nói sớm với tao?

Mày còn bị người khác bán nữa hả ? Có phải mày đã không còn trin.h nữa đúng không? Có phải mày đã bị thằng già ngủ rồi đúng không?!

 

Thật là xui xẻo! Tao thật cmn không ngờ mình lại dây dưa phải loại gái giẻ rách như mày ! "

 

Nhìn thấy Lâm Nhiễm Nhiễm bị đánh, trong lòng tôi vui sướng vô cùng!

 

Nhưng chỉ điều đó thôi vẫn chưa đủ để tiêu tan nỗi hận thù của tôi đối với Lâm Nhiễm Nhiễm.

 

Kiếp trước, cô ta đã khiến tôi và mẹ tôi cùng mất mạ/ng.

 

Bất ngờ bị tát, đầu Lâm Nhiễm Nhiễm lệch đi, choáng váng: "Anh yêu , em chỉ không muốn anh ghét em, khinh thường em... nên em mới không nói với anh, anh tin em đi, em yêu anh! Trên đời này không ai yêu anh hơn em đâu!"

"Toẹt!" Trần Đông nhổ nước bọt vào mặt cô ta, tá/t cô ta bôm bốp, "Nếu mấy chuyện này bị anh em tao biết, họ sẽ nghĩ sao về tao, mặt mũi tao để đâu?"

 

Không hổ là tên cặn bã, vì chút thể diện mà có thể đánh bạn gái đang mang th/ai.

Tôi vui vẻ xem kịch.

 

Nhưng mẹ Trần Đông lập tức từ dưới đất đứng dậy, mặt đầy khó chịu nói với tôi:

"Em gái mày đê tiện như vậy, chúng tao sẽ không đưa một đồng sính lễ nào, mày còn phải cho chúng tao thêm 20 vạn tệ làm của hồi môn."

 

"Căn nhà này mày cũng phải cho chúng tao!

Nhà tao lấy cô ta về, như bị giảm thọ, phải bù đắp thêm mới được!

Nếu không, hôn này đừng hòng kết, con thì tự các người nuôi, em gái mày... em họ mày cũng sẽ trở thành đồ vứt đi! Em họ cũng là em mà! Mày phải có trách nhiệm!"

 

Cha của Trần Đông, người co ro như con chim cút ở góc nhà, cũng lên tiếng hùa theo: 

"Nó còn có một chiếc BMW! Cũng phải lấy BMW làm của hồi môn!"

 

Tôi cười tức điên.

 

Giữa ban ngày ban mặt mà mơ tưởng hão huyền.

Những yêu cầu vô lý này, ngay cả người xung quanh nghe thấy cũng không thể tin nổi.

 

Cả nhà họ đúng là quái đản.

Không đưa sính lễ thì thôi, lại còn muốn người khác phải rút r/uột ra để làm của hồi môn.

Như kiểu cả đời chưa từng thấy tiền vậy.

Nghe nói không thể kết hôn, mặt Lâm Nhiễm Nhiễm lập tức tái mét, vội quỳ xuống cầu xin tôi: "Anh, em cầu xin anh, thành toàn cho em và anh Đông."

Thấy tôi không động lòng, Trần Đông mất bình tĩnh, nắm lấy tóc cô ta, đập mạnh xuống đất: "Không ăn cơm à? Con đàn bà hèn hạ, dập đầu không có sức, sao anh mày sẽ đồng ý? Mày đã hứa với tao, sẽ cho tao nhà, cho tao xe, cho tao tiền! Đừng hòng nuốt lời!"

 

Nhưng hắn quên mất.

 

Cảnh sát chỉ lùi ra cửa làm ghi chép, chưa đi, máy ghi âm chưa tắt.

Hai cảnh sát lập tức lao lên, giữ tay Trần Đông: "Dừng tay! Anh vi phạm pháp luật bằng cách tấn công người khác, bây giờ chúng tôi sẽ giam giữ anh theo luật định!"

 

Mẹ Trần Đông lập tức hoảng loạn, tiến lên kéo: "Có chuyện gì vậy? Là Lâm Nhiễm Nhiễm sai, bắt con trai tốt của tôi làm gì? Thả nó ra!"

 

Cha Trần Đông thì hèn nhát, không dám tiến lên, đứng xa chỉ vào Lâm Nhiễm Nhiễm chửi: "Mẹ kiế/p, đồ xui xẻo, tất cả là do cô làm nghiêm trọng vấn đề, khiến con trai tôi bị cảnh sát bắt!"

 

Cảnh tượng trở nên hỗn loạn.

Tôi đứng một bên, ung dung xem kịch.

Thật là quá tuyệt vời!

Đồng cảm sao?

Từ khi tái sinh, tôi chỉ có hận thù với Lâm Nhiễm Nhiễm.

Không còn chút tình thân nào, đừng nói chi là đồng cảm.

Không những thế, tôi còn thêm dầu vào lửa:

"Cảnh sát, các anh cũng nghe thấy rồi, trước đây tôi không hề quen biết gia đình này.

Người phụ nữ này tuy là em họ tôi, nhưng không có quyền đưa người vào nhà tôi khi tôi không đồng ý.

Hơn nữa, họ vào nhà tôi đã lục lọi tài sản. Xâm nhập trái phép và trộm cắp tài sản là sự thật không thể chối cãi, tôi có video làm chứng."

 

Tôi lấy ra đoạn ghi hình trước đó cho cảnh sát xem.

Không ngoài dự đoán, cả gia đình bị bắt giữ!

Trên đường tới đồn cảnh sát làm biên bản, tâm trạng tôi cực kỳ thoải mái.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Rốt cuộc cũng tận mắt chứng kiến Lâm Nhiễm Nhiễm bị đán/h.

Bị cả bạn trai và gia đình bạn trai đán/h hội đồng.

Chỉ tiếc mẹ tôi không có ở đây.

Nếu mẹ nhìn thấy, tâm trạng chắc chắn sẽ rất tốt.

 

Thật là đáng tiếc.

 

Tôi vào đồn cảnh sát, phối hợp làm biên bản đơn giản.

Còn gia đình Trần Đông.

Tôi thấy họ khẩn thiết cầu xin Lâm Nhiễm Nhiễm không kiện.

Mẹ Trần Đông nắm tay Lâm Nhiễm Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, vừa rồi là cô nóng giận, trong bụng con có con của nhà họ Trần, làm sao cô có thể không cho phép con kết hôn với Trần Đông được chứ?"

"Nếu con kiện, sau này con cũng khó mà đăng ký vào hộ khẩu của gia đình cô."

 

Sau một hồi thuyết phục, Lâm Nhiễm Nhiễm cũng mềm lòng.

Từ bỏ việc kiện gia đình Trần Đông.

Còn tố cáo của tôi đối với gia đình Trần Đông cuối cùng không thành.

Vì Lâm Nhiễm Nhiễm trước đây ở nhà tôi, có quan hệ thực tế như người thân.

Cô ta bảo lãnh, vụ việc này chỉ có thể dàn xếp.

Dù sao xâm nhập trái phép cũng chỉ bị giam vài ngày, thay vì vậy, chi bằng để họ tự cắn nhau.

 

Tôi cũng không tìm hiểu sâu, trở về đi làm.

Không ngờ tối hôm đó, tôi lại bị họ chặn.

Trần Đông không còn tôn trọng như trước, chửi thẳng vào mặt tôi:

"Đồ khố.n nạn, Nhiễm Nhiễm đưa chúng tôi đến nhà anh là để bàn chuyện hôn nhân, vậy mà anh lại báo cảnh sát bắt chúng tôi, anh là cái thá gì! Tin không tôi gọi anh em ngoài đường xử lý anh?

 

Anh có còn là người không? Lâm Nhiễm Nhiễm có còn là em gái anh không!

 

Tôi không quan tâm, căn nhà đó anh phải cho Nhiễm Nhiễm làm của hồi môn, nhanh chóng chuyển nhượng cho tôi ngay!"

 

Tôi cười lạnh:

"Có vấn đề về đầu óc thì đi khám bác sĩ tâm t/hần, đừng sủa trước mặt tôi.

Có bản lĩnh thì gọi người đến, sao nào, còn muốn vào trại đánh giày chắc!

... Cậu đoán xem, nếu tôi cho mấy anh em của cậu chút tiền, họ có quay lại đánh gãy chân cậu không?"

 

Khí thế của Trần Đông lập tức chững lại, co rút cổ.

Lâm Nhiễm Nhiễm bước lên: "Anh, anh thật sự không muốn cho em căn nhà làm của hồi môn sao?"

 

Ánh mắt cô ta rất lạnh.

Tôi đã từng thấy ở kiếp trước.

Khi đó cô ta ngồi trên giường tôi, đe dọa tôi đưa cho cô ta 10 vạn tệ.

 

Nhưng giờ đây tôi nắm quyền chủ động, làm sao tôi có thể chiều chuộng cô ta: "Muốn nhà? Tìm Đông ca của em mà xin. Không phải hắn nói sẽ mang lại hạnh phúc cho em sao? Sao một căn nhà cũng phải để em mở miệng xin tôi? Hắn bị tàn tật à? Không có tay hay không có chân?"

 

"Thái độ của em quay lưng với anh đã khiến anh hoàn toàn thất vọng. Mau cút đi, nhà anh không có chỗ cho loại người như em!"

 

Trần Đông tức giận, vừa giơ nắm đ.ấ.m lên, thấy tôi rút điện thoại giả vờ gọi người.

"Anh, anh... anh đợi đó."

 

Hắn để lại lời đe dọa, kéo Lâm Nhiễm Nhiễm bỏ chạy.

Nhìn họ dần biến mất, tôi biết những người này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi.

Nhưng tôi sẽ không rơi vào thế bị động nữa.

Vậy nên tôi gọi điện xin công ty nghỉ vài ngày, chạy đôn chạy đáo thu thập chứng cứ.

Trong thời gian này, tôi còn nhờ người thay khóa cửa, đảm bảo Lâm Nhiễm Nhiễm sẽ không dẫn người vào nhà lần nữa.

 

Quả nhiên.

Chưa đầy ba ngày.

Trên mạng xuất hiện video vu khống giống như kiếp trước.

Lần này mẹ tôi gửi lại cho tôi.

Trong video đó, Lâm Nhiễm Nhiễm đầy thương tích, tố cáo gia đình tôi.

Cô ta khóc trước camera, nói mình là con dâu nuôi từ nhỏ của gia đình tôi.

Khó khăn lắm mới tìm được tình yêu đích thực, lại bị gia đình tôi can thiệp, thậm chí báo cảnh sát vu khống họ.

 

Trong video, Trần Đông cũng diễn một vai, thể hiện tình yêu sâu đậm với Lâm Nhiễm Nhiễm.

Video đăng lên, nhanh chóng gây phẫn nộ trong cộng đồng mạng.

Đại đa số người bình luận: 【Không biết toàn bộ câu chuyện, không bình luận.】

Một số ít người bị kích động, lao vào bình luận đủ kiểu mắng chửi tôi, còn chia sẻ cho người khác xem.

Chưa đầy một ngày, chủ đề đã lên top tìm kiếm.

Khi thấy video, tôi không hề có cảm xúc.

Lần này, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.

Tất nhiên sẽ không bị bất ngờ như kiếp trước.

Kiên nhẫn chờ đợi khi sự việc đạt đến đỉnh điểm, tôi công bố toàn bộ thông tin và bằng chứng đã thu thập được.

Có những đánh giá của hàng xóm, thầy cô về chúng tôi trong những năm qua.

Có bằng chứng về việc chúng tôi cứu em họ năm đó.

Có tình trạng của gia đình Trần Đông, tất nhiên, tôi không tiết lộ chi tiết – còn có hay không có người dùng mạng nhiệt tình đào bới, thì tôi không quản được.

Tôi cũng công khai video giám sát trong nhà.

Loading...