Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 12.
Cập nhật lúc: 2024-10-31 10:46:47
Lượt xem: 115
Chương 12.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà, Khương Tư Niên vẫn không rời mắt khỏi buổi phát sóng trực tiếp. Những hình ảnh hiện lên trước mắt đầy đau lòng, khiến từng bước chân của anh ta càng vội vã hơn.
Vừa vào đến nhà, sắc mặt anh ta trở nên bối rối, lo lắng, vội vã chạy lên lầu. Quản gia nhìn thấy cậu chủ thường ngày luôn điềm tĩnh bỗng nhiên trở nên hấp tấp như vậy, không khỏi dấy lên chút nghi hoặc. Ông nhanh chóng tiến tới, quan tâm hỏi: “Cậu chủ, cậu có làm mất thứ gì quan trọng không? Có cần tôi gọi mọi người cùng tìm giúp không?”
Khương Tư Niên không quay đầu lại, vẫn tiếp tục mở từng cánh cửa, miệng lẩm bẩm: “Trống rỗng, sao đều trống rỗng thế này?”
Anh ta cố gắng nhớ lại những năm qua, dường như chỉ khi cô bắt nạt Oản Oản thì anh ta mới thấy cô, còn lại những lúc khác cứ như thể trong nhà này chưa từng có sự hiện diện của cô, anh ta hoàn toàn không có chút ký ức nào… Sao lại có thể như vậy?
Vị quản gia lớn tuổi hoàn toàn không nghe rõ anh ta đang nói gì, liền hỏi lại: “Cậu chủ?”
Khương Tư Niên quay đầu lại, trong khoảnh khắc ánh mắt gặp quản gia, lập tức tràn đầy hy vọng, anh ta chạy tới hỏi dồn dập: “Phòng của Huỳnh Huỳnh ở đâu? Em ấy thường ở đâu?”
Quản gia cau mày, đầy nghi hoặc, dường như hoàn toàn xa lạ với cái tên này, bèn hỏi lại: “Huỳnh Huỳnh là ai?”
Khương Tư Niên không thể ngờ được câu trả lời này.
Anh ta sững sờ đứng tại chỗ, ngơ ngác mất năm giây, sau đó giận dữ hét lên: “Khương Lưu Huỳnh! Đại tiểu thư của nhà họ Khương, em gái ruột của tôi!”
Quản gia vỗ trán, vẻ mặt như vừa sực nhớ ra, đáp lại: “À à, nhưng… cậu chủ, không phải trước đây cậu đã nói rằng… nhà họ Khương chỉ có một tiểu thư, chính là tiểu thư Oản Oản sao?”
“Không thể nào! Tôi lúc nào đã nói thế? Chắc chắn là ông nghe nhầm rồi, mau dẫn tôi đến phòng của Huỳnh Huỳnh.”
Khương Tư Niên nôn nóng muốn hiểu hơn về người em gái mà anh luôn bỏ quên, muốn biết cô thích màu sắc nào, kiểu dáng quần áo nào, để khi cô trở về, anh có thể dành cho cô một bất ngờ.
Nhưng khi thấy quản gia lại dẫn anh đi về phía tầng một, cảm giác bất an dần dần xâm chiếm lòng anh.
Tầng một là nơi ở của người giúp việc, sao phòng của Huỳnh Huỳnh lại ở gần khu vực của họ?
Mang theo thắc mắc đó, anh chậm rãi đẩy cửa căn phòng khuất nẻo nằm ở góc trong cùng.
Một mùi ẩm mốc cũ kỹ phả vào mặt…
Khó khăn lắm anh mới mò được công tắc đèn, nhưng dù có bật thế nào, đèn cũng không sáng lên.
Cuối cùng, quản gia phải nhờ người mang đèn pin đến, ánh sáng mới chiếu rọi được căn phòng tối tăm, ẩm ướt với tường vôi bong tróc, không có nổi một cái tủ quần áo. Diện tích của căn phòng chỉ đủ để đặt một chiếc giường đơn cũ kỹ và một cái bàn nhỏ thiếu chân.
Khương Tư Niên không thể tin nổi đây lại là phòng của em gái mình.
“Quản gia, có phải ông… nghe nhầm không? Tôi nói là em gái tôi, em gái ruột Khương Lưu Huỳnh cơ mà,”
Trong đầu Khương Tư Niên vô thức hiện lên hình ảnh phòng của Oản Oản mà anh từng thoáng thấy trước đó, rộng gấp mười lần căn phòng này, còn được sơn một lớp sơn hồng ấm áp. Trong khi đây… chỉ là một căn phòng tối tăm, nệm giường đã lún sâu, những mảng tường tróc lở loang lổ, và thậm chí không có nổi một cửa sổ khiến không gian càng thêm ngột ngạt, u ám. Duy chỉ có tấm ga giường trắng tinh khôi thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ cho thấy nơi này từng có người ở.
“Đúng vậy mà, đây chính là phòng của tiểu thư Huỳnh Huỳnh, chín năm trước ông chủ đích thân sắp xếp…”
Lời vô tình của quản gia một lần nữa đ.â.m sâu vào tim Khương Tư Niên, khiến anh đau đến mức như nghẹt thở. Sau khi đứng lặng thật lâu để trấn tĩnh, cuối cùng anh không chịu nổi nữa, xoay người rời khỏi căn phòng chật hẹp, trước khi đi còn dặn lại: “Tôi sẽ tìm bố, các ông… dọn dẹp nơi này, tìm cho Huỳnh Huỳnh một căn phòng cỡ như phòng của Oản Oản mà chuyển đồ của em ấy vào.”
Trên đường đến công ty, Khương Tư Niên không kiềm chế được mà đeo kính VR lên. Mặc dù anh ta vốn đã đeo một chiếc kính gọng vàng, nhưng thiết kế của kính VR này cho phép người cận thị vẫn có thể xem rõ ràng khi đeo lên.
“Ưm!”
Màn hình trước mắt anh chỉ là một màu đen, thỉnh thoảng vang lên vài âm thanh ú ớ. Đang lúc Khương Tư Niên thấy khó hiểu, bỗng xuất hiện một giọng đàn ông lạ vang lên:
“Mỹ nhân của ta ơi~~ ta đến đây~”
Chỉ cần nghe giọng nói đó thôi cũng đủ để tưởng tượng ra người đàn ông kia sẽ nhầy nhụa và kinh tởm thế nào, nhưng mãi mà màn hình vẫn không hiện hình ảnh, cũng không nghe thấy tiếng của cô gái.
Chuyện gì đang xảy ra? Khoảng thời gian dài đến vậy sao? Hay là…
Khương Tư Niên bỗng nhớ lại lời người buôn người đã nói trong ký ức trước đó về Khương Lưu Huỳnh. Khi miếng vải đen trên mắt trượt xuống, anh ta nhìn thấy một gã đàn ông gần như trần trụi, gầy đét, khuôn mặt treo nụ cười hung ác và tham lam đang lao vào tiểu Lưu Huỳnh. May mắn thay, cô nghiêng người tránh được, vội vã chạy đến cửa, điên cuồng cố gắng mở khóa.
“Mở cửa đi! Dì ơi! Dì ơi, xin hãy thả con ra với,”
Vừa hét lên, cô vừa sợ hãi quay đầu lại, lo lắng người đàn ông sẽ đột ngột lao tới lần nữa. Cảnh tượng phòng đầy sắc đỏ và bừa bộn cũng dần hiện rõ trước mắt mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-12.html.]
【Trời ạ, Khương Lưu Huỳnh bây giờ bao nhiêu tuổi chứ! Làm sao mà hắn dám ra tay với trẻ vị thành niên?】
【Chắc không quá mười bốn tuổi đâu, vì cô bé vừa gọi là “dì,” nghĩa là cô bé vẫn còn trong tay bọn buôn người. PS: Gọi tôi là Holmes.】
Hạt Dẻ Rang Đường
【Tôi có chút muốn tháo kính ra rồi, hỏi lý do thì vì cảnh này khiến tôi khó chịu.】
Vừa khi dòng bình luận này hiện lên, mọi người liền phát hiện trên màn hình xuất hiện một mảng lớn che mờ.
【6】
“Dì, xin dì thương xót, hôm nay những cảnh sát đó thật sự không phải con dẫn đến đâu! Dì ơi, con có thể tiếp tục đi hái thảo dược kiếm tiền mà, cầu xin dì đừng như vậy… hu hu hu…”
Tiểu Lưu Huỳnh hoảng sợ đến cùng cực, nhưng dù cô có đập cửa, có hét to thế nào thì cũng không có ai vào giúp. Người đàn ông vừa lao vào hụt cũng dường như đã biết rằng sẽ chẳng có ai đến cứu cô, nên hắn cũng không vội, chỉ từ tốn bắt đầu nghịch ngợm các món đồ trên bàn, vừa làm vừa lẩm bẩm oán trách:
“Con mụ đó thật chẳng biết cách gì cả, vừa trói chặt thế làm sao tao chơi được? Cũng may là khóa cửa rồi,” gã đàn ông lẩm bẩm, vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào tiểu Lưu Huỳnh.
Cô run rẩy, ôm chặt lấy mình, những vết thương từ những trận đòn trước còn chưa lành, giờ lại có thêm vài vết bầm mới do bị trói chặt.
“Đừng khóc nữa, cô bé xinh đẹp ơi, ở làng tao, đa số con gái mười hai tuổi đã thành phụ nữ rồi. Dì Lý giữ mày đến mười ba tuổi là quá rộng lượng rồi đấy, hehe.”
“Thèm c.h.ế.t mất! Không phí công tao dành dụm bao nhiêu năm tiền mà,” thân hình gầy gò của gã đàn ông run lên vì phấn khích, ánh mắt đầy tham lam như muốn xé nát cô bé xinh đẹp trước mặt.
Tiểu Lưu Huỳnh bước từng bước né tránh, cuối cùng bị dồn vào góc tường, quét mắt khắp nơi nhưng không tìm thấy bất kỳ thứ gì có thể làm vũ khí.
“Đừng... đừng lại gần tôi...”
“Tao đã bỏ tiền rồi, sao? Muốn lừa tiền à?”
Cô bé vội vàng lắc đầu, cố gắng nói:
“Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền trả lại cho chú! Chú thả tôi ra đi, tôi... tôi sẽ trả lại gấp đôi, có được không?"
Nhưng gã đàn ông hoàn toàn bị ham muốn che mờ lý trí, nước dãi gần như chảy ra, không còn màng đến lời cô nói. Hắn vừa đưa tay ra vừa lẩm bẩm:
“Đúng là tiểu thư nhà giàu có khác, bị dì Lý sai khiến bao lâu mà mặt mày vẫn còn non tươi thế này...”
"Á!"
Khi gã đàn ông gần chạm tới khuôn mặt của tiểu Lưu Huỳnh, cô bé bất ngờ tung một cú đá thẳng vào hắn, rồi nhanh chóng lách qua cánh tay hắn và chạy tới bàn, nơi đặt đủ loại dụng cụ. Cuối cùng, cô cầm lên một chiếc roi da, gào thét:
“Đừng chạm vào tôi! Cút ngay!"
Không ngờ, gã đàn ông lại càng phấn khích, cười lớn:
“Đến đây nào, dùng roi mà quất tao đi. Để lát nữa tao thay phiên mà quất lại mày.”
Hắn vừa nói xong đã lao về phía cô như hổ đói. Cảnh tượng này khiến mọi người trong phòng livestream đều nín thở, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng thật bất ngờ, tiểu Lưu Huỳnh tuy nhỏ nhắn nhưng lại dũng cảm vung roi lên, quất thẳng vào đầu gã đàn ông. Một cái đánh vào đầu vẫn khiến hắn choáng váng.
“Con khốn này, dám đánh vào đầu tao!” gã rít lên rồi xông tới lần nữa. Tiểu Lưu Huỳnh lại vung roi, lần này đánh trúng vào mắt hắn, nhanh đến mức hắn không kịp nhắm mắt lại, phải chịu đựng cơn đau nhói khi chiếc roi quất ngang qua mắt.
"Aaa!"
Bên ngoài, dì Lý vội vàng bịt tai con trai mình, kéo hắn tránh xa khỏi hiện trường, vẻ mặt đầy ghê tởm và khinh bỉ:
“Đã nghe đồn là hắn chơi bời kỳ quặc, không ngờ lại đến mức này...”
……
Cho đến khi Lưu Huỳnh cầm một vật nặng và đập mạnh khiến gã đàn ông ngất xỉu, mọi người trong phòng livestream mới hoàn hồn lại.
【Trời ơi, Khương Lưu Huỳnh… thật mạnh mẽ…】
【Có lẽ từ lúc này cô ấy bắt đầu thay đổi, vì để bảo vệ chính mình nên mới mọc ra những chiếc gai sắc nhọn để tự vệ. Cô ấy chắc cũng không muốn làm tổn thương người khác đâu.】
Khương Tư Niên đọc dòng bình luận này, từ cảm giác căng thẳng dần chuyển sang suy tư. Anh ta thậm chí bắt đầu tưởng tượng: Nếu khi đó em gái không lựa chọn cách đánh lạc hướng bọn cướp, nếu người rơi vào tay bọn buôn người là chính anh ta…
Sau khi phải chịu đựng biết bao trận đòn roi, bạo hành, và những lời sỉ nhục, liệu anh ta có còn có thể giữ vững những nguyên tắc đạo đức của mình không? Hay anh ta cũng sẽ trở nên như em gái hiện tại, buộc phải học cách tàn nhẫn với người khác để đổi lấy sự an toàn cho bản thân?