Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 8.
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:38:10
Lượt xem: 161
[Trời ơi trời ơi, chẳng phải là khuôn mặt của Tam thiếu gia nhà họ Khương sao?]
[Đúng đúng, tôi là bạn học tiểu học của Khương Tam Thiếu , cho mọi người xem ảnh chụp lớp chúng tôi / hình ảnh jpg./]
[Vậy chẳng phải Khương Lưu Huỳnh đã cứu Khương Diễm sao? Và người bên cạnh chẳng phải là Bạch Ly sao?]
Hạt Dẻ Rang Đường
“Câm miệng hết cho tôi!! Dù trên màn hình đó là tôi thì sao? Nghe đây, người đã cứu tôi là chị tôi, chính chị ruột của tôi, Khương Oản Oản!”
“Còn cô ta thì… cô ta đã phải lên giường với anh bao nhiêu lần để anh có thể cố gắng rửa sạch tội cho cô ta thế hả?”
Khương Diễm không ngần ngại buông lời mắng chửi thô tục về Khương Lưu Huỳnh trước mặt mọi người, miệng tuôn ra những lời lẽ miệt thị. Nhưng lần này đã khiến anh cả Khương Tư Niên tức giận. Không biết từ khi nào, dây trói của anh ta đã được cởi ra.
“Chát—” Chỉ thấy anh ta tiến về phía Khương Diễm, giáng thẳng một cái tát.
“Oản Oản là người thân của chúng ta, Lưu Huỳnh cũng thế. Cậu không thể xúc phạm chị của mình như vậy.”
Khương Thành Du và Khương Diễm đều sững sờ, vì đây là lần đầu tiên anh cả ra tay đánh người, và cũng là lần đầu tiên công khai thừa nhận thân phận của Khương Lưu Huỳnh trước mặt mọi người. Khương Diễm ngả người vào ghế, cúi mặt xuống, nở một nụ cười nhẹ đầy mỉa mai.
Người thân…
Ha.
“Sao lúc anh áp dụng hình phạt với cô ta, anh lại không nói cô ta là người thân của mình? Sao lúc đuổi cô ta ra khỏi biệt thự, anh cũng chẳng nói cô ta là người thân? Sao lúc cô ta bị cư dân mạng tấn công, nhận đủ loại bưu phẩm đe dọa, anh cũng chẳng lên tiếng bảo vệ?”
“Câm miệng! Tôi chưa bao giờ làm những điều đó…”
Khương Tư Niên bỗng dừng lại giữa câu, trong đầu bắt đầu lướt qua từng mảnh ký ức. Đó là lúc anh dùng cây thước đánh lên người em gái, là khoảnh khắc anh lạnh lùng đóng sập cửa, bỏ mặc cô đứng dưới cơn mưa ngoài biệt thự, là hình ảnh anh thờ ơ khi cô nhận những bưu phẩm đáng sợ.
Đúng như lời của Khương tam nói, anh thực sự đã làm vậy. Nhưng anh không hề sai. Em gái đã phạm sai lầm và cần bị trừng phạt, đúng vậy. Sự hối hận vừa mới dấy lên trong lòng Khương Tư Niên nhanh chóng bị dập tắt, anh cất giọng kiên quyết:
“Tôi không sai, Lưu Huỳnh lúc đó phạm lỗi, phải chịu phạt. Điều này không liên quan đến việc tôi có coi em ấy là người thân hay không.”
…
[Thật không đây, Khương Lưu Huỳnh sống trong nhà họ Khương thảm đến mức này sao?]
[Bình luận trên nghĩ gì thế? Không nghe BOSS của chúng tôi nói sao? Rõ ràng là cô ta tự chuốc lấy thôi mà.]
[Nhưng mà nghĩ thử xem, cô ấy bị lạc nhiều năm rồi về nhà phát hiện mẹ đã mất, bố đi bước nữa, còn có thêm em trai em gái. Trong tình huống đó, mong muốn có được sự chú ý của mọi người cũng là điều dễ hiểu mà?]
[Đúng, tôi hiểu rồi, Khương Lưu Huỳnh có lẽ là dạng người điển hình của thiếu thốn tình thương, luôn khao khát làm điều gì đó để thu hút ánh nhìn của mọi người.]
Khi Khương Tư Niên nhìn thấy bình luận này, trái tim anh ta chợt thắt lại.
“Tính cách thiếu thốn tình thương, em gái nhỏ của mình… là vậy sao?”
Ngay khi mọi người đang trong trạng thái căng thẳng, màn hình bỗng chao đảo, và trong sự yên tĩnh, một giọng nói đột ngột vang lên.
“Này! Ai cho phép cô mang họ đến đây!”
Giọng nói mềm mại nhưng đầy vẻ kiêu kỳ vang lên bên tai, không chỉ khiến Tiểu Lưu Huỳnh sợ hãi mà cả những người xem trực tiếp cũng giật mình.
Tiểu Lưu Huỳnh, bị xô ngã xuống đất, cố gắng bò dậy với vẻ mặt tủi thân, ngước mắt lên nhìn.
Ánh mắt ấy, ngoài vẻ tự hào của Khương Diễm và sự dự đoán từ trước của Bạch Ly, còn lại ai nấy đều tỏ ra ngạc nhiên.
Trước mắt mọi người là một cô bé 12 tuổi xinh đẹp như búp bê, mặc chiếc váy công chúa mơ mộng, đeo vòng cổ ngọc trai, đi giày da nhỏ. Mái tóc đen buông xuống như thác nước, làn da trắng hồng như phát sáng, trông chẳng khác nào một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích.
So với làn da trắng bệch vì bệnh của Tiểu Lưu Huỳnh cùng bộ đồ bẩn thỉu, cô bé này hoàn toàn nổi bật.
[Wow, cô bé xinh đẹp này là Khương Oản Oản phải không? Tôi đã từng thấy ảnh của cô bé trên mạng rồi.]
[Vậy vừa nãy Khương Tam Thiếu tưởng cô bé trước mặt là người đã cứu anh ta và Bạch Thiếu sao?]
[Nói là tưởng gì chứ? Rõ ràng là Oản Oản cứu mà. Tiểu Lưu Huỳnh chỉ là người cõng họ lên, sau đó hái một loại thảo dược không rõ nguồn gốc thôi.]
[Nhà tôi có mở tiệm thuốc Đông y, tôi biết loại thảo dược này, đúng là có thể hạ sốt.]
“Cô giỏi thì cõng thử đi? Nếu cô ấy không cõng thì Bạch Ly với Khương Diễm sớm đã bị bọn buôn người bắt đi bán rồi, buồn cười thật.”
Khương Diễm: …
Trở lại khung hình,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-8.html.]
“Đẹp quá…” Tiểu Lưu Huỳnh bất giác thốt lên ba từ này.
Khương Oản Oản ngay lập tức lùi lại, dường như sợ rằng bàn tay bẩn thỉu của Tiểu Lưu Huỳnh sẽ làm bẩn váy cô bé. Oản Oản ngẩng đầu lên, hừ một tiếng khinh khỉnh và nói:
“Đồ nhà quê, bẩn c.h.ế.t đi được, tránh xa tôi ra.”
[?]
[?] +10088
Tiểu Lưu Huỳnh có chút tự ti, cúi đầu xuống, nắm chặt lấy vạt áo và khẽ nói:
“Xin lỗi.”
“Biết thì mau cút đi, mùi nghèo hèn của cô sắp làm tôi ngộp rồi.” Khương Oản Oản nói rồi còn đưa tay quạt quạt, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo.
Không gian vốn đã chật chội, nếu Tiểu Lưu Huỳnh lùi thêm thì chỉ còn đường ra cửa hang. Khi cô đang lúng túng không biết nhìn về đâu thì Bạch Ly, đang nằm dưới đất, bất ngờ mở mắt, vừa đúng lúc nhìn vào mắt Tiểu Lưu Huỳnh đang đứng ở cửa hang.
Nhưng chỉ trong một giây, ánh mắt ấy đã bị thu hút bởi tiếng hét của Khương Oản Oản.
“Đồ nhà quê, sao cô có thể để thứ kinh tởm này chạm vào mặt em trai tôi được, oẹ —— nó sẽ không c.h.ế.t rồi chứ?”
Khương Diễm căng thẳng nhìn vào màn hình.
Hắn có chút không dám tin vào mắt mình, cô bé đang ghét bỏ hắn như vậy thật sự là chị gái dịu dàng của hắn sao?
[Khương Oản Oản thật sự quá vô lễ rồi!]
[Ôi, dù sao thì Oản Oản cũng là công chúa của nhà họ Khương , lần đầu thấy thứ bẩn thỉu như vậy thì sợ hãi là bình thường thôi mà.]
[Đúng vậy, đúng vậy, Oản Oản còn nhỏ, có chút tính cách công chúa thì sao?]
Tim Khương Diễm chợt bình tĩnh lại, hắn suy nghĩ:
Đúng rồi, chị ấy vẫn còn nhỏ, chỉ là tính cách thẳng thắn một chút, không giống như Khương Lưu Huỳnh, người phụ nữ giả tạo đó.
Quay trở lại màn hình, Tiểu Lưu Huỳnh nghe thấy vậy thì hoảng hốt, vội vàng nhặt lấy một ít thảo dược còn lại bên cạnh, đưa đến trước mặt Khương Oản Oản và giải thích:
“Không phải đâu, đây là thảo dược hạ sốt, em trai của chị sẽ không c.h.ế.t đâu.”
“Á——” Cô vừa dứt lời thì đã bị đẩy ngã xuống đất,
Khương Oản Oản chống tay lên hông, tức giận nói: “Cút ngay, quần áo bẩn thỉu của cô làm bẩn tay tôi rồi.”
Nói xong, cô bước qua một bên, nắm lấy tay Bạch Ly kéo ra ngoài.
Cảm thấy có chút tủi thân, Tiểu Lưu Huỳnh vừa định đi thì vội vàng quay lại ngăn lại:
“Chị ơi, ở đây rất nguy hiểm, trong làng này toàn là bọn buôn người, tốt nhất là đợi mọi người ngủ say rồi hãy đi.”
Khương Oản Oản bĩu môi, “Tôi biết ở đây có bọn buôn người nên mới dẫn họ đến đây, có sao đâu? Dù sao chỉ cần tôi gọi điện là vệ sĩ sẽ tới ngay.”
Vệ sĩ!
Tiểu Lưu Huỳnh như nhìn thấy ánh sáng hy vọng, mở to đôi mắt, bỗng nhiên nắm chặt lấy cánh tay Khương Oản Oản,
“Chị ơi, chị có thể báo cảnh sát không!? Em cầu xin chị, em và một chị khác đều bị kẹt ở đây, em…”
Khương Oản Oản ngay lập tức nhăn mặt lại như vừa bị thứ gì đó bẩn thỉu chạm vào, “Á á á — cô có thể đừng làm phiền tôi không? Cút ngay đi, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa?”
Ánh mắt Tiểu Lưu Huỳnh nhanh chóng bị nước mắt che phủ, cô cũng không muốn bám riết người khác như vậy, nhưng không còn cách nào khác, suốt thời gian qua, cô chỉ thấy được người trước mặt này là người duy nhất có thể liên lạc với thế giới bên ngoài.
“Em cầu xin chị, em tên là Khương Lưu Huỳnh, đồng bọn của em tên là Giang Tiểu Viên, chúng em đều bị bắt cóc, hu hu… giúp chúng em với…”
Khương Oản Oản đã chán ngấy sự quấy rối của cô, ra sức giật tay mình về, vừa nói: “Liên quan gì đến tôi.”
Bình luận lại một lần nữa tràn ngập như thủy triều.
[Fans của Khương Oản Oản cút ra đây cho tôi! Fans của Giang Tiểu Viên xin được vào trận!]
[Cùng ý kiến, tôi cũng rất thích Giang Tiểu Viên, nếu lúc này Khương Oản Oản có thể thuận tay báo cảnh sát thì có lẽ Tiểu Viên đã được cứu rồi. Hơn nữa Khương Lưu Huỳnh còn nói rõ tên mình, là người của nhà họ Khương thì Khương Oản Oản làm sao không biết được?]
[Ai nói Khương Oản Oản nhất định phải biết tên cô ấy?]
[Các bạn có thể lý trí một chút khi theo đuổi thần tượng không? Oản Oản của chúng tôi làm sao biết Khương Lưu Huỳnh có phải lừa người hay không?]