Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Mọi Người Đều Có Khả Năng Đọc Tâm, Tôi Bị Lộ Tẩy Rồi - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-31 12:33:04
Lượt xem: 3,024

Cả ngày bận rộn, tôi không rõ mình đã làm gì.

Ngày hôm đó, tôi đã mất hết mặt mũi.

Uống rượu đến ngất ngư, hạ gục Tiền Thần và Tạ Trạch, còn thành công dán lấy nữ chính.

Cuối cùng, tôi nằm trong lòng Thẩm Thốc, khóc lóc không ngừng.

"Tôi không muốn về nhà!

"Tôi về rồi phải trả nợ!

"Mười tỷ lận, dù có lấy tiền xâu chuỗi thành dây cũng không trả nổi!"

Thực ra, tôi chẳng muốn về đó chút nào.

Nơi đó không có gì đáng để tôi lưu luyến, nên khi chiếc xe tải mất kiểm soát lao tới, tôi chẳng buồn né tránh.

Năm tôi bảy tuổi.

Mẹ ruột của tôi ở thế giới thực đã bán tôi cho một gia đình khác, trước khi đi, bà cầm trong tay một xấp tiền.

Bà ta dặn tôi phải ngoan ngoãn, nói rằng họ sẽ đối xử tốt với tôi.

Nhưng bà ta đã lừa dối tôi, gia đình nuôi tôi không tốt chút nào.

Giữa trời đông giá rét, họ bắt tôi ngủ trong chuồng lợn và giặt quần áo cho cả nhà bằng nước lạnh.

Vì không chịu chơi với đứa con trai ngốc của họ, tôi thường bị phạt quỳ suốt cả ngày.

Sau đó, hàng xóm có một chị gái xinh đẹp chuyển đến.

Chị ấy bị xích bằng dây xích, đói đến mức chỉ còn thoi thóp, đôi mắt đẹp to tròn nhưng đã mất hết ánh sáng.

Tôi cảm thấy chúng tôi giống nhau.

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

Tôi nhịn ăn để lén đưa phần cơm của mình cho chị.

Chị ăn như một con sói đói và nói với tôi rằng đây không phải là nhà của chị.

Chị cầu xin tôi giúp chị liên lạc với gia đình.

Tôi cố gắng ghi nhớ số điện thoại đó lặp đi lặp lại.

Đêm hôm đó, tôi bụng đói, trèo qua đồi núi cả đêm, chân đầy m.á.u mới đến được thị trấn.

Chờ từ nửa đêm đến sáng, cuối cùng cũng có tiệm tạp hoá mở cửa, và tôi đã gọi được cuộc điện thoại đó.

Tôi không nghĩ đến việc sẽ rời đi ngay.

Chị ấy nói rằng nếu gia đình chị đến cứu, chị sẽ đưa tôi đi cùng.

Nếu họ không đến, chúng tôi ở lại với nhau cũng có bạn.

Gia đình chị ấy quả nhiên đã đến cứu chị, đi một chiếc xe trông rất đắt tiền.

Nhưng chị ấy đã nói dối.

Chị không đưa tôi đi, thậm chí khi tôi gọi tên chị, chị cũng chỉ dừng bước mà không quay đầu lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-moi-nguoi-deu-co-kha-nang-doc-tam-toi-bi-lo-tay-roi/chuong-8.html.]

Gia đình chị ấy hỏi chị có biết tôi không, hỏi chị có muốn đưa tôi đi không.

Chị không trả lời, như thể tôi chỉ là một món đồ bị bỏ lại phía sau.

Tôi không hiểu tại sao chị ấy lại làm vậy.

Rõ ràng chị từng cười nói với tôi, chải tóc cho tôi, và hát những bài hát dễ thương khi tôi bị thương.

Nhưng không quan trọng nữa, họ không cần tôi, tôi cũng không cần họ.

Sau khi chữa lành vết thương, tôi trở về thị trấn vào ban đêm bằng con đường cũ.

Tôi đi ăn xin dọc đường đến nhà ga, rồi theo chân một bác nông dân lên tàu.

Tàu hỏa lăn bánh, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không biết con đường phía trước là gì, và tương lai sẽ ra sao.

Tôi chỉ muốn có một mái nhà.

Mẹ viện trưởng đã cho tôi một ngôi nhà.

Nhưng tiếc là người tốt không sống lâu, năm tôi thi đỗ đại học, bà bị bệnh nặng và qua đời.

Vì sợ ảnh hưởng đến kỳ thi của tôi, những người ở trại trẻ mồ côi đã giấu tin này, nên tôi không kịp nhìn thấy bà lần cuối.

Chạm vào bia mộ lạnh lẽo, từ giây phút đó, tôi biết rằng mình không còn nhà nữa.

Sau khi xuyên sách, tôi đã sống rất tốt.

Mọi người đều rất tốt với tôi.

Mẹ kế luôn xác nhận ý kiến của tôi trước khi tái hôn.

Bà ấy nấu món tôi thích, buổi tối còn lén vào phòng kiểm tra xem tôi có đắp chăn kỹ hay không.

Cha kế là một người lãng mạn.

Nhưng khi Tạ Trạch tố cáo tôi, ông ấy không mắng tôi mà lo lắng giới thiệu cho tôi hết người con gái này đến người con gái khác của bạn bè ông.

Thẩm Thốc sẽ không ngần ngại đứng ra bảo vệ tôi khi có ai đó bắt nạt tôi.

Tạ Trạch tuy đáng ghét nhưng biết nghe lời, từ đó không mặc lại chiếc áo đó nữa.

Anh ta không tức giận khi tôi làm c.h.ế.t cây phát tài, chỉ mua một chậu khác rồi khoá nó lại bằng năm ổ khoá.

Tiền Thần tuy có chút ngu ngốc nhưng là một đối tác ăn uống hoàn hảo, ăn cơm không bao giờ kêu ca.

Còn Tiền Ngưng, ai mà không yêu một cô chị xinh đẹp, dịu dàng với giọng nói khàn khàn quyến rũ cơ chứ?

Chưa bao giờ có ai đối xử với tôi tốt như vậy.

Nhờ họ, tôi đã bắt đầu yêu thích thế giới này.

Xung quanh như lắng xuống, trong cơn mê, tôi cảm nhận được ai đó lau nước mắt của tôi.

Người đó nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

"Ngoan nào, ngủ một giấc thật ngon nhé."

Loading...