Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Nguỵ Trang Vai Ác Sụp Đổ, Ta Bỏ Chạy Suốt Đêm - 23

Cập nhật lúc: 2024-08-20 18:31:39
Lượt xem: 11

Xe tiến vào trang viên.

Bên trong trang viên yên tĩnh không một tiếng động.

Vừa quẹo qua đoạn đường nhỏ, tài xế liền nghe thấy một tiếng yêu cầu từ phía sau: “Dừng lại một chút.”

Anh ta tuân theo, dừng xe lại, nhìn vào kính chiếu hậu, nghi ngờ hỏi: “Tiểu thiếu gia?”

Thiếu niên ngồi ghế sau không trả lời, mà hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ngoài, nhìn chằm chằm vào một điểm cố định, rồi thử nâng cao giọng gọi: “… William?”

William?

Tài xế càng thêm bối rối.

Từ đâu ra bạn bè người ngoại quốc?

Làm sao lại có người lạ trong trang viên nhà Thịnh gia?

Ngay sau đó, không để anh ta suy nghĩ thêm, một tiếng sủa ngắn gọn, mạnh mẽ liền vang lên từ phía lùm cây tùng xanh, “—— gâu!”

Cá Mặn Muốn Vươn Lên 🌱

Tài xế: “……???”

Hóa ra thật sự là William?

Thời Ngọc vội vàng mở cửa xe bước xuống.

Từ trong lùm tùng xanh xa xa chạy ra một bóng dáng.

Một thân hình to lớn với bộ lông đen bóng mượt, bốn chân cường tráng mạnh mẽ. Khi nó chạy, bộ lông đen thô ráp của nó bay phất phơ trong gió, đôi mắt hổ phách to lớn sáng rực trong đêm như mắt sói. Chỉ trong tích tắc, nó đã lao thẳng đến trước mặt Thời Ngọc với khí thế không thể ngăn cản.

“Gâu ——”

Nó sủa một tiếng đầy uy lực khi đến trước mặt thiếu niên.

Thời Ngọc cười, ngồi xổm xuống, đang chuẩn bị vuốt ve bộ lông hơi rối của nó, thì vô tình nhìn thấy dưới thân hình to lớn của nó có một con vật nhỏ bé đang run rẩy.

Thời Ngọc: “……”

Cậu im lặng quay đầu, nhìn tài xế với ánh mắt sâu thẳm: “Các ngươi không cho William ăn cơm sao?”

Bằng không sao mà đêm khuya thế này, William lại phải ra ngoài tìm thức ăn?

Tài xế: “…… Tiểu thiếu gia, một bữa ăn của nó còn đắt hơn cả của tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-nguy-trang-vai-ac-sup-do-ta-bo-chay-suot-dem/23.html.]

Thời nay làm công cho người còn không bằng một con chó.

Thời Ngọc khựng lại, rồi lặng lẽ quay đầu lại.

Cậu thở dài, nhìn con vật nhỏ màu trắng dưới chân William mà đau đầu, “Ngươi bắt gì về đây vậy?”

William lè lưỡi, nhìn cậu chằm chằm một lúc, rồi bất ngờ tiến lên cọ cọ mặt cậu đầy thân thiết.

Lưỡi mềm mại của nó l.i.ế.m nhẹ cổ tay cậu, không dám mạnh tay, như sợ làm đau cậu chủ nhỏ yếu ớt.

Bộ lông dày của nó mềm mượt như một chiếc khăn quàng cổ bằng lông cừu. Thời Ngọc bị lớp lông mềm mại ấy bao bọc, trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc, cậu ôm cổ William cọ lại, một người một chó chơi đùa dưới ánh đèn đêm không màng thế sự.

Cậu l.i.ế.m nó một chút, nó thân lại một chút, khung cảnh trở nên vô cùng ấm áp và ngọt ngào.

Tài xế: “……”

Ta mới là kẻ cô đơn ở đây.jpg

 

Sau khi chơi đùa thân mật với thiếu niên một lúc, thấy trên mặt thiếu niên lại hiện lên nụ cười, đôi má hồng hào, William mới ngẩng cao đầu, cái đuôi vẫy qua vẫy lại, cúi đầu xuống, đẩy vật nhỏ dưới chân về phía Thời Ngọc.

Thời Ngọc cúi đầu nhìn —— đó là một con thỏ mắt đỏ tội nghiệp.

Bộ lông trắng như tuyết, phủ lớp bụi bẩn hỗn loạn, đôi mắt đỏ như hai viên đá quý run rẩy chuyển động, trông vô cùng sợ hãi. Thời Ngọc chỉ vừa cúi đầu nhìn nó một cái, nó liền mềm oặt tứ chi, nằm bẹp xuống đất giả chết.

Thời Ngọc bật cười.

Con thỏ này quả là tinh quái, diễn xuất nội tâm rất phong phú.

Cậu cười vuốt đầu William, khen ngợi: “William, đây là quà ngươi tặng cho ta sao?”

William cọ vào cậu, “Gâu gâu ~”

“Ngươi đối xử với ta thật tốt,” Thời Ngọc cảm thấy lòng mềm nhũn, giọng nói cũng nhẹ nhàng như làm nũng: “Nhưng con thỏ này… Cữu cữu có cho nuôi không đây?”

William: “Gâu ~”

“Di? Không sao à? Nhưng cữu cữu có vẻ không thích nuôi thú cưng.”

“Gâu ——”

“Thôi được rồi, chúng ta mang nó về nhà rồi hỏi cữu cữu sau. William, ta rất thích món quà của ngươi, cảm ơn ngươi nhé.”

“Gâu.”

Loading...