Sau Khi Nguỵ Trang Vai Ác Sụp Đổ, Ta Bỏ Chạy Suốt Đêm - 37
Cập nhật lúc: 2024-08-21 08:56:56
Lượt xem: 11
Không có bất kỳ phản ứng nào.
Thẩm Thác đứng đó, tóc đen rũ xuống, không nhúc nhích như bị pháp thuật đóng băng. Trong lòng n.g.ự.c cậu, Thời Ngọc gắng gượng ngồi dậy. Những ngón tay thon dài và sạch sẽ của hắn yếu ớt bám lên vai rộng của Thẩm Thác. Nhưng ngay giây sau đó, khác hoàn toàn với sự yếu đuối vừa rồi, hắn dùng lực kéo mạnh tóc của Thẩm Thác, thở phì phò, từng chữ một phát ra mệnh lệnh khàn khàn:
“Đi vào, và hôn ta.”
...
Thời gian dường như lại bắt đầu trôi.
Kim giây trên đồng hồ kêu tí tách, chuyển động trong sự yên tĩnh của không gian. Từ lúc nào bên ngoài phòng vệ sinh yên tĩnh và sáng sủa ấy đã treo lên một tấm bảng màu vàng.
— Đang dọn dẹp, cấm vào.
Cá Mặn Muốn Vươn Lên 🌱
Chỉ cách một cánh cửa, bên ngoài là hành lang sạch sẽ, sáng ngời. Còn bên trong, tiếng nước nhẹ nhàng vang lên trong không khí tĩnh lặng.
...
Trong gian phòng vệ sinh hẹp hòi và u ám, Thời Ngọc ngồi trên nắp bồn cầu, đôi chân thon dài và trắng như sữa bò của hắn trông mong manh, như thể chỉ cần nhẹ nhàng bóp sẽ để lại dấu vết sâu đậm. Trước mặt hắn là một cặp chân dài, thẳng tắp và vững chãi, được bao bọc trong quần hưu nhàn đen tuyền, gọn gàng và phục tùng theo ý hắn.
-
Lúc này.
Ở cổng lớn của khách sạn, một chiếc Cayenne sang trọng, điệu thấp lướt tới trong màn đêm và dừng lại vững vàng trước cửa. Người điều khiển xe mặc đồng phục màu đỏ, ánh mắt chợt trở nên chăm chú khi thấy biển số xe mang vài chữ số tám.
Hắn lặng lẽ nuốt nước miếng, cẩn thận tiến lại gần dò hỏi.
Ngay sau đó, hắn thấy một người lớn tuổi bước ra từ ghế phụ. Lão nhân với mái tóc hoa râm, mặc áo bành tô chỉnh tề, bước tới phía sau xe, hơi cúi người, cố gắng kiềm chế sự kinh hoàng, cung kính và cẩn thận lên tiếng:
“Thưa tiên sinh, tiểu thiếu gia đang ở bên trong.”
-
Tầng cao nhất của hoa viên khách sạn lớn, trong căn phòng VIP.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-nguy-trang-vai-ac-sup-do-ta-bo-chay-suot-dem/37.html.]
Không khí ồn ào và náo nhiệt ban đầu không biết từ lúc nào đã trở nên tĩnh mịch. Ánh đèn vẫn mờ ảo, lập lòe với những tia sáng sặc sỡ. Nhưng giờ đây, không ai trong căn phòng rộng lớn dám nói lời nào, yên lặng đến mức thậm chí cả tiếng thở cũng nhỏ không thể nghe thấy.
Tất cả những thiếu niên, thiếu nữ trong phòng đều đứng đó, hoảng sợ và bối rối như những con gà con bị xách lên, không dám nhúc nhích. Nhìn kỹ hơn, sắc mặt của họ tái nhợt, có vài cô gái nhát gan đã bắt đầu rơm rớm nước mắt.
Sự tĩnh lặng tiếp tục lan tràn.
Lương Vĩ, người chủ trì bữa tiệc sinh nhật hôm nay, dưới sự kích thích của cảm xúc sợ hãi, đã hoàn toàn tỉnh táo sau cơn say. Tim hắn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lo lắng nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đối diện trên ghế sô pha. Sau một lúc lâu, hắn nơm nớp lo sợ lên tiếng, dưới ánh mắt chăm chú của một đám vệ sĩ áo đen không nói tiếng nào:
"Thịnh, Thịnh thúc thúc, cháu... cháu thực sự mời Yến Thời Ngọc đến dự sinh nhật của cháu hôm nay. Nhưng sau khi gặp hắn một lần đầu tiên, cháu thật sự không biết hắn đã đi đâu!"
“Không biết?”
Giọng nói lạnh lùng và trầm thấp vang lên, chậm rãi trong không khí yên tĩnh.
Người đàn ông với mái tóc đen và đôi mắt đen sâu thẳm, không chút biểu cảm, ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt phượng hẹp dài đầy đáng sợ. Hắn nhìn Lương Vĩ đang run rẩy, gần như quỳ xuống vì sợ hãi, bằng ánh mắt bình thản như thể đang nói chuyện với một đứa trẻ, nhẹ nhàng và chậm rãi hỏi lại:
“Vậy thì hắn có thể đi đâu?”
Lương Vĩ như thể bị áp lực vô hình đè lên vai, sợ hãi đến mức sắp khóc:
"Cháu... cháu thật sự không biết, Thịnh thúc thúc, cháu thật sự không biết..."
Thịnh Huyền dường như không quan tâm đến sự hoảng loạn của hắn.
Hắn gật đầu, đôi chân dài thả lỏng, ngữ khí vẫn bình thản nhưng đầy kiên nhẫn:
“Vậy thì ngươi hãy nghĩ kỹ lại. Khách sạn lớn như vậy, sao một người có thể đột nhiên biến mất? Tiểu Ngọc sức khỏe không tốt, ta hiện giờ rất lo lắng. Nếu không tìm thấy hắn, ta chỉ có thể gọi cha mẹ các ngươi đến đây để hỏi một câu.”
Cái gì? Gọi phụ huynh ư?!
Ai ở A thành mà không biết rằng Thời Ngọc và Thịnh Huyền thực ra chẳng có mối quan hệ gì cả. Ngay cả mẹ của Lương Vĩ, người phụ nữ được Thịnh gia nuôi dưỡng, cũng không thể hiểu tại sao mẹ con họ lại lọt vào mắt Thịnh Huyền. Sao họ lại được Thịnh gia che chở đến vậy?
Nghe những lời này, một vài nam sinh đứng cách đó không xa đột nhiên ngẩng đầu lên, bối rối và hoảng sợ. Họ không thể kìm được mà nhỏ giọng trách móc:
"Yến Thời Ngọc đâu rồi? Lương Vĩ, mau nói đi!"
“Trong tình huống này, ngươi điên rồi sao? Còn dám lừa dối Sở Khoát?”
“Đúng vậy... Sở Khoát đâu rồi? Yến Thời Ngọc có phải đang ở cùng với hắn không?”