Sau Khi Nữ Chính Trong Truyện ngược luyến nghe Được Tiếng Lòng Của Kế Mẫu - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:40:14
Lượt xem: 1,544
Các nha hoàn nghe vậy liền lùi lại hai bước.
"Nhan cô nương nói muốn đích thân đàn tỳ bà cho ta nghe, đáng tiếc ta không có cơ hội được nghe."
Nhan Hải Đường nhìn trái nhìn phải, tiến lại gần thì thầm bên tai ta: "Nơi này trong ngoài đều là người, ta không giúp được ngươi."
"Ta không muốn cam chịu số phận, muốn liều mạng một phen." Ta bình tĩnh ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên một cây trâm bạc nhỏ trên đầu nàng ta: "Trâm bạc trên đầu Nhan cô nương nhỏ nhắn tinh xảo, thật đẹp."
Nhan Hải Đường sửng sốt, tháo trâm bạc trên đầu, nhân lúc người sau lưng không chú ý, lặng lẽ cài vào tóc ta giấu đi, sau đó tiếp tục chải đầu cho ta, bắt đầu kể những chuyện mà nàng phải kể với ta.
12.
Buổi chiều tối, Tư Diệc Ngạn đẩy cửa phòng, mọi người trong phòng đều lui ra ngoài.
Ta mặc một bộ y phục mỏng manh ngồi bên mép giường.
Hắn ta nhìn ta, ánh mắt tối tăm: "Mỹ nhân không tô son điểm phấn cũng vẫn là mỹ nhân, những gì dạy nàng đã học hết chưa?"
Ta giả bộ ngoan ngoãn mềm mại, nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.
Hắn ta cười một tiếng, tiến lên: "Vậy trẫm chính là vị khách đầu tiên của nàng."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn ta tiến lại gần, ngược lại không sợ hãi như ta tưởng tượng.
Mọi người đều bảo ta đừng cam chịu số phận, lần này ta sẽ không cam chịu.
Ta đứng dậy, cũng bước về phía hắn ta.
Ta đặt tay lên vai, từ từ cởi lớp áo ngoài.
Trong mắt Tư Diệc Ngạn lóe lên một tia dục vọng, đưa tay đặt lên vai ta.
Ta mỉm cười quyến rũ với hắn ta, giống như Nhan Hải Đường đã dạy ta vậy.
Khóe môi Tư Diệc Ngạn cong lên, cũng cười theo ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-nu-chinh-trong-truyen-nguoc-luyen-nghe-duoc-tieng-long-cua-ke-mau/chuong-17.html.]
Ngay sau đó, ta trực tiếp hất thẳng lọ thuốc bột trong tay vào mắt hắn ta.
Lọ thuốc bột này là Nhan Hải Đường giấu trong ngăn dưới cùng của hộp trang điểm, là thứ nàng ta dùng để phòng thân.
Tư Diệc Ngạn đột ngột nhắm mắt lại, lùi về sau một bước, ta rút cây trâm bạc nhỏ giấu trong tóc, dùng sức đ.â.m vào mắt hắn ta.
Trâm bạc quá nhỏ, ta không thể gie//t hắn ta.
Sau một tiếng gầm đau đớn của Tư Diệc Ngạn, trước mắt ta hiện lên một màu đỏ tươi choáng váng.
Trước khi đám thị vệ bên ngoài đẩy cửa xông vào, ta cố sức chạy đến bên cửa sổ, dùng hết sức nhảy xuống từ tầng hai.
Trong mũi toàn là mùi m.á.u tanh, chân đau nhói không chịu nổi.
Ta ngẩng đầu nhìn lên lầu, không ngờ không có ai đuổi theo, đúng vậy, những người đó hẳn đang bận cứu Tư Diệc Ngạn.
Không xa truyền đến tiếng vó ngựa, sau đó ta nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Vãn Ngưng không bị tên cẩu Hoàng đế bắt vào cung, vậy đã đi đâu?"
Là Nghiêm Cẩm Phù.
Trong khoảnh khắc này, ta nhìn thấy một tia hy vọng, lê thân mình bò đến trước xe ngựa.
"Giết che//t ả ta, đi gie//t che//t ả đàn bà độc ác đó cho ta." Trên lầu Hồng Trần Các truyền đến một tiếng gầm giận dữ.
Ngay lập tức vài người nhảy xuống từ trên lầu, lưỡi kiếm trong tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.
Trước khi ngất đi, ta nghe thấy tiếng ngựa hí, sau đó nghe thấy Nghiêm Cẩm Phù và phụ thân gọi tên ta, tiếp theo là một trận tiếng binh khí va chạm.
Trong cơn mơ màng, ta được Nghiêm Cẩm Phù ôm trong lòng, ngồi trên chiếc xe ngựa xóc nảy.
"Đừng để Tư Dật Cảnh vào cung... Đều là cạm bẫy... Tư Diệc Ngạn ở Hồng Trần Các..."
Nghiêm Cẩm Phù liên tục đáp lời ta, ta ngửi thấy hương hoa nhài thơm ngát trên người nàng, rồi từ từ mất đi ý thức.