Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Nổi Điên - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-07-29 13:15:07
Lượt xem: 264
Lạc Đình Phỉ lại liếc nhìn Tạ Lê, thấy anh đút tay vào túi áo khoác, không có ý định thể hiện phong độ đàn ông.
Cô ấy phồng má, có chút bực bội.
Bỗng nhiên có ai đó vỗ vào vai từ phía sau, Lạc Đình Phỉ quay đầu lại…
“A!”
Tiếng hét gần như đứt quãng khiến Kỳ Bắc Mặc và những người đi phía trước quay lại nhìn, sau đó trên mặt tất cả mọi người đều có biểu tình vỡ vụn.
[Phỉ Phỉ bị làm sao vậy? Không phải ngã rồi chứ?]
[Hết chỗ để nói, tất cả là do Tạ Lê đề nghị leo núi, trời lạnh thế này chắc chắn dễ gặp nguy hiểm mà]
[Nhóm Thiết Tử cảm thấy không đúng lắm, lần đầu tiên thấy biểu cảm này trên mặt 33]
[Không phải gặp ma chứ, tôi nghe nói núi Lạc Vân có chút ma quái]
Người quay phim mang theo máy quay chuyển ống kính qua, rồi khán giả ngoài màn hình cũng có biểu cảm tương tự, thậm chí bình luận trực tiếp cũng tạm dừng vài giây.
Chỉ thấy Kỷ Sơ Hòa đội một chiếc mũ đen giống kiểu của kẻ cướp, bao phủ cả đầu lẫn cổ, chỉ lộ ra đôi mắt và miệng.
Lúc này, hai ánh mắt nóng rực từ trong hốc mắt mũ đen lộ ra, Kỷ Sơ Hòa cầm một chiếc mũ cùng loại, giới thiệu: “Lông cừu tinh khiết, rất ấm, năm ngàn tệ một chiếc, mua không?”
[?]
[Kỷ Sơ Hòa đang làm gì vậy? Cô đang làm cái gì vậy?!]
[Cái này khác gì việc đi vệ sinh trước mặt mọi người đâu?]
[Có lẽ nó không hôi?]
[Chị gái này mỗi lần đều mang đến cho tôi bất ngờ, không, là sợ hãi (bóp trán)]
[Giới giải trí không còn ai để chị quan tâm nữa sao]
[Đề nghị kiểm tra kỹ Kỷ Sơ Hòa, trông không giống đang diễn]
So với những người khác, Lạc Đình Phỉ là người bị dọa nhiều nhất, nước mắt lưng tròng, run rẩy lợi hại: “Không, không cần, tôi không lạnh lắm.”
“Thật sao? Tôi thấy cô run cầm cập rồi.”
Đó là bị cô dọa đấy. Lạc Đình Phỉ nghĩ thầm.
Nhưng cô ấy vẫn gượng gạo gật đầu: “Thật đấy, tôi không lạnh.”
Chỉ cần cô đi tránh xa là được.
Kỷ Sơ Hòa tiếc nuối cất mũ vào túi: “Được rồi, nếu cô cần thì nói với tôi, cái này thật sự rất ấm.”
Thấy những người khác vẫn nhìn mình, Kỷ Sơ Hòa chớp mắt: “Mọi người cũng muốn sao?”
[Cô ấy làm sao nói ra được chữ “cũng” này vậy? Làm gì có ai muốn thứ này chứ?]
[Thực ra tôi có chút...]
[Tôi cũng có chút muốn, có thể nói ra không?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-nu-chinh-truyen-nguoc-noi-dien/chuong-31.html.]
[Trông thật ấm áp, mỗi mùa đông tôi mặc nhiều áo đi ra ngoài nhưng mặt vẫn bị gió thổi đỏ lên]
Những người khác nghe vậy, vội vàng quay đi: “Ha ha ha tôi cũng không lạnh.”
“Leo núi khá nóng mà.”
Kỷ Sơ Hòa không kịp nghĩ mà đáp lại: “Lạc Đình Phỉ lạnh, anh cảm thấy nóng thì đưa áo khoác cho cô ấy đi.”
Biểu cảm trên mặt Tạ Tư Duệ cứng đờ, nói ra câu đó trước ống kính cũng không thể rút lại, đành phải giả vờ phong độ hỏi: “Phỉ Phỉ, em có lạnh không?”
Lạc Đình Phỉ lạnh đến chảy nước mũi, nghe vậy gật đầu thật mạnh: “Lạnh.”
Nụ cười trên mặt Tạ Tư Duệ suýt không giữ được, nhếch miệng, cởi chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, để lộ chiếc áo phông ngắn tay bên trong: “Vậy em mặc đi, con gái bị cảm lạnh không tốt đâu.”
[33 thật phong độ!]
[33 có lạnh không, bên trong chỉ mặc áo ngắn tay thôi]
[Kỷ Sơ Hòa lắm lời quá, cần gì phải nói thêm vào?]
[Ha ha ha cậu ta tự làm bẽ mặt mình, sao có thể trách người khác]
[Hùng Vũ Thiến và Tạ Tư Duệ mới là một nhóm, cậu ta đưa áo khoác cho Lạc Đình Phỉ, Hùng Vũ Thiến thì sao?]
[Không sao, Thiến Thiến có tổng giám đốc Kỳ]
Hùng Vũ Thiến nhìn về phía Kỳ Bắc Mặc.
Kỳ Bắc Mặc dời tầm mắt, tự nói: “Quả thật khá lạnh.”
Kỷ Sơ Hòa nghe vậy, cầm lấy mũ chạy lên phía trước: “Anh có muốn mua cái này không?”
Kỳ Bắc Mặc nhìn cô, trong mắt dường như hiện lên bốn chữ: Cô bị điên à?
Ánh mắt trong sáng của Kỷ Sơ Hòa nhìn qua từ hai cái lỗ, buồn cười mà trong veo.
Không biết nghĩ gì, Kỳ Bắc Mặc lấy điện thoại ra, giọng có chút dung túng: “Lấy một cái đi.”
[Chết tiệt, hình như tôi cắn trúng rồi, ánh mắt của tổng giám đốc Kỳ nhìn Kỷ Sơ Hòa có chút nuông chiều đúng không?]
[? Cô nói lại lần nữa, ánh mắt chiều chuộng trước cái mũ của Kỷ Sơ Hòa?]
Kỳ Bắc Mặc chuyển tiền cho cô, cầm lấy mũ nhưng không đội lên. Kỷ Sơ Hòa vui mừng quay lại phía sau.
Lạc Đình Phỉ gần như có triệu chứng cảm cúm, “Hắt xì, hắt xì” hắt hơi hai cái.
Cô ấy do dự nhìn Kỷ Sơ Hòa.
Chiếc mũ len kéo dài đến dưới cổ, trông thật ấm áp.
Vài phút sau, khi ống kính lại chuyển đến cuối hàng, hai cái đầu đen đen xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
[A a a a a a!]
[Kỷ Sơ Hòa đã làm gì với con gái tôi vậy?! Phỉ Phỉ! Không thể như thế được!]
[Phỉ Phỉ nếu bị bắt cóc thì hãy nháy mắt đi!]