Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Nổi Điên - Chương 71

Cập nhật lúc: 2024-09-27 13:50:09
Lượt xem: 111

Lạc Đình Phỉ ngồi cạnh Kỷ Sơ Hòa, nghe thấy thì ngạc nhiên: “Anh em bạo hành em à? Sao lại thế, sao có thể đánh trẻ con được?”

Kỷ Sơ Hòa bình tĩnh nói: “Hay là hỏi trước xem cậu bé đã làm gì?”

Vẻ mặt Lạc Đình Phỉ không đồng ý: “Làm gì cũng không thể đánh trẻ con, hơn nữa trẻ con có thể nói dối à?”

Kỷ Sơ Hòa quay sang hỏi Vương Tiểu Chuy: “Anh nhóc sao lại đánh nhóc?”

Dưới ánh mắt chăm chú của hai người, Vương Tiểu Chuy hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Trụ Tử nói với em là sau khi bà cậu ấy c.h.ế.t đã truyền hết đồ cho bọn họ, em về hỏi anh em, anh ấy c.h.ế.t lúc nào, c.h.ế.t rồi có thể truyền điện thoại của anh ấy cho em không.”

“Rồi anh em kéo em lại, vừa đánh vừa nói.” Vương Tiểu Chuy bắt chước giọng điệu của Thiết Tử: “Giờ tao đánh c.h.ế.t mày cho mày làm bạn với bà của Trụ Tử, rồi đốt cái điện thoại cho mày từ từ chơi!”

Lạc Đình Phỉ: “...”

Đúng là đáng bị đánh.

Kỷ Sơ Hòa vỗ đầu Vương Tiểu Chuy, chân thành nói: “Tiểu Chuy à, dựa theo cái miệng của nhóc, sống đến bây giờ cũng coi như thọ rồi.”

Vương Tiểu Chuy gãi đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, chị Hòa Tử, lát nữa hình như anh em có tiết mục biểu diễn, em đi trước đây, nếu anh ấy hỏi chị cứ nói là không thấy em.”

“Tiết mục? Tiết mục gì?”

Lạc Đình Phỉ vừa dứt lời, lập tức nhìn thấy mấy thanh niên mặc áo Vượng Tử màu đỏ bó sát người đi tới.

Cô ấy trợn mắt há hốc mồm: “Gậy trúc thành tinh rồi.”

Lúc này, người phát biểu trên sân đã chuyển sang trưởng thôn Liên Hoa, mặt mũi của ông cụ hiền lành cười tươi như hoa, hào hứng nói: “Để bày tỏ sự chào đón và cảm ơn của thôn Liên Hoa chúng tôi, chúng tôi mang đến một tiết mục, hy vọng mọi người không chê.”

Trong lúc ông cụ nói, Thiết Tử và mấy người anh em đặt loa ở trên sân, rồi xếp thành hàng, “soạt” một tiếng mở ra tấm băng rôn đỏ.

Chỉ thấy trên đó viết: “Thôn Liên Hoa yêu cầu được tham chiến.”

Kỷ Sơ Hòa bỗng thấy căng thẳng, nhìn sang những người khác mặt mày ngơ ngác, hình như chưa hiểu chuyện gì sắp xảy ra.

“Tôi mắc tiểu, đi vệ sinh cái đã.”

Cô vừa định đứng dậy chuồn đi, Thiết Tử tinh mắt chú ý tới cô, hét: “Hòa Tử đừng đi, lát nữa có tiết mục dành riêng cho chị.”

Tiêu rồi, nhằm vào cô rồi.

Kỷ Sơ Hòa bị ép ngồi xuống, chân phải ngượng ngùng cọ lia lịa xuống đất.

Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Thiết Tử nhấn nút loa. Lập tức, một điệu nhạc rung chuyển cả thôn vang lên.

Nhạc nổi lên, mấy người anh em uốn éo thân thể như sâu, Thiết Tử đeo kính râm, cầm mic đi đến trước bàn bọn họ bắt đầu rap:

“Hoàng Hạc Lâu, Ngọc Khê, Trung Hoa, tổng giám đốc Kỳ đẹp trai nhất dịu dàng nhất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-nu-chinh-truyen-nguoc-noi-dien/chuong-71.html.]

“Chị Hùng tỏa sáng bốn phương, cần đi đâu sẽ đi đấy.”

“Tổng giám đốc Tạ nhà tôi đẹp trai nhất, anh là Đông Phương Bất Bại.”

“Bụng đầy thơ văn khí chất tự tỏa, chị Phỉ vừa đẹp vừa cao quý.”

“…”

Vẻ mặt mọi người một lời khó nói hết.

Bình luận trực tuyến cười đến ngất.

[Tội của chị Phỉ không đến mức này đâu]

[Tổng giám đốc Kỳ: Các người lấy oán trả ơn phải không?]

[Sao rồi, dùng cả hình thức tra tấn này mà bọn họ vẫn chưa khai à?]

[Hòa Tử trông như muốn thử, cô ấy có lẽ đang muốn lên lắc một cái]

[Con mắt nào thấy cô ấy muốn thử, rõ ràng cô ấy muốn chạy, nếu không bị giữ lại chắc đã chạy xa ba dặm rồi]

[Giờ đã đủ bùng nổ rồi, không dám tưởng tượng tiết mục riêng cho Kỷ Sơ Hòa sẽ hoành tráng cỡ nào]

Khen mọi người xong, sau khi làm cho cả sân im lặng toàn tập, Thiết Tử vẫy tay, đổi sang điệu nhạc mạnh hơn.

Đám đàn em nhanh chóng thay băng rôn khác: “Hòa Tử thiên hạ vô song.”

“Chúc tổng giám đốc Hòa luôn tiến lên, từ nay chí hướng ở Trung Nguyên, dựa vào một tay hai nắm đ.ấ.m sắt máu, nhất định sẽ đứng ở tiền tuyến!”

“Chúc cô tương lai luôn tiến bước, vượt qua mọi chông gai, danh tiếng của tổng giám đốc Hòa từ nay về sau một đường mãi là thắng lợi!”

“Tôi thấy bà cố hiện hồn, đi ra mộ thăm bà cái.”

Kỷ Sơ Hòa hất tay người đang giữ cô, cắm đầu bỏ chạy.

Thiết Tử ở phía sau gọi: “Hòa Tử đừng đi! Đừng đi mà!”

[Hòa Tử, không có cô tôi sống sao nổi!]

[Hòa Tử, dẫn tôi đi với Hòa Tử!]

[Tự nhiên thấy Tạ Tư Duệ vào viện không phải chịu cảnh này cũng rất may mắn ]

Nhìn Kỷ Sơ Hòa chạy nhanh như đốt pháo bay lên, Thiết Tử tiếc nuối thu ánh mắt, nhìn sang mọi người: “Hay tôi tặng mỗi người một bài hát riêng nhé.”

______

Truyện được đăng full trên truyện HD và Dtruyen. chương được đăng theo truyện HD

Loading...