Sau Khi Nữ Phụ Sảng Văn Thức Tỉnh - Phần 12
Cập nhật lúc: 2024-10-11 23:48:45
Lượt xem: 382
24
"Tôi là người xuyên sách, tôi đã đọc cả cuốn sách.”
“Tôi biết diễn biến của từng sự kiện.”
“Dựa vào chỉ dẫn của tôi mà bố tăng gấp đôi tài sản. Làm sao ông ấy còn quan tâm đến một kẻ ngốc như chị chứ?”
“Bị gả cho nhà họ Thẩm để đổi lấy lợi ích, mới là số phận của chị."
Bên hồ nhân tạo, chỉ có tôi và cô ta đối diện nhau.
Cuối cùng Lâm Yên cũng lười không thèm giả vờ nữa, ngón tay vén tóc, nhìn tôi với ánh mắt thương hại:
"Lâm Kiều Kiều, chị thật sự quá ngu ngốc rồi.”
“Chị tưởng không hủy hôn với Phó Hàn Thanh là có thể thay đổi được gì sao?”
“Anh ấy là nam chính, tôi là nữ chính, chúng tôi nhất định phải ở bên nhau.”
“Anh ấy còn là người giàu nhất trong tương lai. Thẩm Ngự còn không xứng xách giày cho anh ấy, còn mơ tưởng cưới tôi, thật là ngây thơ y như chị vậy."
Nói đến Thẩm Ngự thì Thẩm Ngự tới.
Hai tay anh ta đút túi quần, đang đi về phía chúng tôi.
Lâm Yên cười khinh bỉ:
"Thật là miếng cao dán chó, gỡ cũng không ra.”
“Chị có biết không? Trong cuốn sách này, cuối cùng chị cưới Thẩm Ngự. Nhưng mà trong lòng anh ta luôn chỉ có tôi.”
“Sau đó mẹ chị tự mình vô dụng mà chết.”
“Còn chị, đầu óc ngu ngốc chạy đến đối chất với tôi vào đêm khuya, kết quả bị người ta lôi vào ngõ hẻm giữa đường.”
“Thảm nhất là trước khi c.h.ế.t chị gọi điện cầu cứu Thẩm Ngự nhưng anh ta không nghe.”
“Chị biết lúc đó anh ta đang làm gì không?"
Mắt cô ta sáng lên vẻ hào hứng, điên cuồng tiết lộ cốt truyện, vừa tiến lại gần tôi.
[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]
"Cảnh báo bạch liên hoa rơi xuống nước!"
"Chạy nhanh! Cô ta muốn vu oan cho cô!"
Mọi người trong bình luận điên cuồng hỗ trợ tôi từ bên ngoài.
Nghe lời người khác khuyên, tôi quay người định chạy.
Kết quả đột nhiên trời đất quay cuồng, mở mắt ra, tôi đã bị đẩy xuống hồ nhân tạo.
"Thẩm Ngự! Anh bị thần kinh à!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-nu-phu-sang-van-thuc-tinh/phan-12.html.]
Tên điên này, vậy mà anh ta lại đẩy tôi!!!
Thẩm Ngự lạnh lùng, độc đoán bế Lâm Yên lên.
Và ném về phía tôi cái nhìn c.h.ế.t chóc:
"Ai bảo cô không nghe lời, đây là bài học cho cô!"
Anh ta thật sự bị bệnh nặng!
"Anh tự hỏi cô ta đi không được à? Rõ ràng là Lâm Yên của anh tự tìm đến gây sự với tôi!"
Nhưng Lâm Yên lại yếu ớt dựa vào lòng anh ta, thều thào:
"Em vừa bị rắn cắn, có thể là rắn độc, không thể cử động.”
“Anh buông em ra đã... Thẩm Ngự..."
?
Thế mà cũng bịa ra được, chỗ này làm gì có rắn?
Nhưng tên chó ngu ngốc Thẩm Ngự lập tức tin ngay.
"Không buông."
Ánh mắt anh ta cực kỳ kiên định:
"Anh đưa em đi gặp bác sĩ.”
“Nhưng mà Lâm Yên à, cả đời này anh sẽ không buông tay em đâu."
Chết tiệt!
Đồ ngốc này, tác giả đã thiết lập cho anh ta đầu xanh rồi, ám chỉ còn chưa đủ rõ ràng sao???
Làm lốp dự phòng, làm chó l.i.ế.m mà anh ta còn nghiện.
Tôi tức giận thành con cá nóc trong hồ.
Vừa vùng vẫy bơi vào bờ, vừa không ngừng nguyền rủa anh ta đội mũ xanh cho đến rách.
Không biết có phải vì mắng quá to nên Thẩm Ngự nghe thấy không.
Khi rời đi, anh ta đột nhiên quay đầu nhìn tôi một cái.
Hốc mắt lại hơi đỏ.
Có phải tôi nhìn nhầm không?
Sao trông anh ta... như đang khóc vậy...