Sau Khi Nữ Phụ Sảng Văn Thức Tỉnh - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-10-11 23:41:06
Lượt xem: 946
3
Sáng nay, bố tôi gọi tôi vào phòng làm việc và nói với tôi:
"Kiều Kiều à, lần này nhà họ Phó đã đắc tội với người không nên đắc tội, rất khó có thể đứng dậy lần nữa.”
"Bố hy vọng con có thể hủy hôn với Phó Hàn Thanh."
Trong bình luận lại có người bắt đầu cảnh báo về tiêu bản.
Tôi xem đến mức cơ thể mỏng manh run rẩy.
[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]
Còn có người nhắc nhở tôi:
"Ông ta biết Lâm Yên thầm yêu Phó Hàn Thanh, cố ý đấy! Lão già này xấu xa lắm!"
"Đây là Phó trăm tỷ đấy! Đừng có khó chịu với tiền!"
"Kiều Kiều là nốt chu sa của anh ấy, chỉ cần không hủy hôn, Lâm Yên còn làm được gì nữa?"
Tôi vô thức gật đầu, không thể nào hủy hôn được.
Đã là một tiểu thuyết nam chính sảng văn thì bám chặt lấy đùi nam chính chắc chắn không sai được.
Hơn nữa tại sao tôi phải làm việc có lợi cho Lâm Yên chứ?
Nhưng mà tôi vừa định mở miệng phản bác bố tôi thì thấy bên ngoài phòng làm việc, một bóng dáng thanh lịch, anh tuấn đang quay lưng bỏ đi.
Thôi xong!
Tình huống hiểu lầm đáng chết!
Tôi chạy như bay xuống lầu nhưng vẫn muộn mất rồi.
Mấy vệ sĩ nhà tôi thuê, người nào người nấy cầm vũ khí, đang "tiếp đón" Phó Hàn Thanh.
Họ nói những lời độc ác, kiêu ngạo đến cực điểm.
"Thằng nhóc, tiểu một bãi rồi tự soi gương xem cái bộ dạng nghèo hèn của mày đi."
"Đại tiểu thư nói rồi, sau này mày mà dám đến đây, gặp một lần đánh một lần!"
"Mau cút đi, không thì tao đánh gãy cái chân chó của mày!"
Có người giơ cao cây gậy bóng chày trong tay.
Nói thì chậm nhưng làm thì nhanh, tôi lao đến, ôm chặt lấy Phó Hàn Thanh.
Cú đánh cuối cùng hung ác đó đã giáng xuống lưng tôi.
Cú này thật sự rất mạnh, cơn đau dữ dội khiến tôi suýt cắn đến mức gãy răng.
Tôi mềm nhũn ngã vào lòng Phó Hàn Thanh.
Thậm chí còn ho ra một ngụm máu.
Một dòng bình luận đơn độc kiêu ngạo trôi qua: "Cá 5 hào, nữ phụ tế trời, pháp lực vô biên."
4
"......"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-nu-phu-sang-van-thuc-tinh/phan-2.html.]
Tôi cảm thấy lo sợ khi nghĩ đến những gì có thể đã xảy ra.
Chắc tôi không c.h.ế.t sớm vì cố gắng thay đổi cốt truyện đâu nhỉ?
Phó Hàn Thanh vô cùng kinh ngạc, cuối cùng mặt hơi đỏ, quay đầu đi và đẩy tôi ra một chút:
"Em vẫn ổn chứ?"
"Em không ổn." Tôi càng ôm chặt anh ấy hơn, nước mắt chảy ròng ròng: "Em đau sắp c.h.ế.t rồi."
Sau đó phong cách của những bình luận đột nhiên thay đổi.
"Hửm? Đỏ mặt cái gì, cho xem thêm đi nào? Có gì mà hội viên cao quý như tôi không được xem chứ?"
"Aaaaa, 36E tôi có thể, tôi cũng muốn ôm ấp chị!"
"Quần đùi của lầu trên rơi vào mặt tôi rồi!"
Phó Hàn Thanh nhìn sâu vào tôi, sau đó đôi mắt lại tối sầm, vẻ mặt đầy phòng bị:
“Em lại muốn làm gì?"
"Em cứu anh, em muốn anh lấy thân đền đáp, có... có được không?" Tôi chịu đựng cơn đau, bất chấp tất cả bám dính vào người anh ấy: "Em không quan tâm, em đau lắm, em sắp tàn phế rồi, anh phải chịu trách nhiệm."
anh ấy nhíu mày: "Lâm Kiều Kiều, chúng ta đã hủy hôn rồi, em không biết xấu hổ à?"
"Em, không, hủy, hôn!"
Tôi kích động quá, lại ho ra một ngụm máu.
Phó Hàn Thanh ngơ ngác trong giây lát, tôi yếu ớt cười với anh ấy:
"Phó Hàn Thanh, dù anh có tin hay không thì anh vẫn luôn là người mà em quyết tâm lấy làm chồng.”
"Em biết anh không còn nhà nữa, không sao cả, em có thể cho anh một gia đình mới."
Bình luận tiết lộ tình tiết truyện từng nói, sau khi Phó Hàn Thanh bị đánh đuổi khỏi nhà họ Lâm, Lâm Yên đã cứu anh ấy khi anh ấy đang hấp hối. Đây là lời thoại cô ta đã nói với Phó Hàn Thanh lúc đó.
Rất tốt, bây giờ nó là của tôi.
"Nhà anh phá sản rồi, nợ nần chồng chất."
"Em nuôi anh!" Tôi vội vàng đ.ấ.m n.g.ự.c bảo đảm: "Anh yên tâm, em có thể ăn bánh bao trắng thì sẽ không để anh phải ăn bánh ngô hấp đâu!"
Cuối cùng Phó Hàn Thanh cũng nở một nụ cười: "Lâm Kiều Kiều, anh không dễ nuôi đâu, đừng có bỏ cuộc giữa đường đấy nhé.”
"Chịu đựng một chút, anh đưa em đến bệnh viện."
Tôi lập tức giả vờ ngất đi.
Anh ấy thở dài, bế tôi kiểu công chúa.
Khi rời đi, tôi nép vào trong lòng Phó Hàn Thanh, lén mở một mắt.
Ánh mắt chạm phải Lâm Yên ở góc phòng.
Trên mặt cô ta đầy vẻ ngỡ ngàng và không cam lòng.
Tôi nháy mắt với cô ta, thầm đắc ý: Không ngờ đúng không, chị đây mọc não rồi!