SAU KHI RỜI KHỎI HẦU PHỦ, TA TRỞ THÀNH CÁO MỆNH NHẤT PHẨM PHU NHÂN - C3
Cập nhật lúc: 2024-08-09 15:34:48
Lượt xem: 2,408
3.
Sau khi rời đi, ta đã suy nghĩ thật lâu.
Ta quyết định tìm một thôn trang dựa núi gần sông, sinh sống một mình.
Ta vốn là thương nhân, ngoại trừ của hồi môn đã nhập vào ngân khố của Hầu phủ, ta còn để lại cho bản thân một ít.
Ta còn biết y thuật, ta đi theo thần y học ba năm, cũng được hưởng lợi rất nhiều.
Ta lần lượt nhận nuôi ba đứa con.
Đầu tiên là Ninh Chỉ, con bé là con riêng của một gia đình giàu có, bị chủ mẫu đánh cho gần ch mới chạy được ra ngoài, là do ta cứu được..
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Con bé rất xinh đẹp, tính tình lại kiên nghị, ngày đầu tiên tỉnh lại đã nắm lấy tay ta, hận ý đầy trên khuôn mặt:
“Một ngày nào đó ta sẽ ngồi lên vị trí chí cao kia, báo thù cho bản thân.”
Thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, con bé học rất chuyên tâm, thậm chí còn theo ta học y thuật.
Trời xanh không phụ lòng người, giờ con bé đã làm được điều nàng muốn, trở thành hoàng phi.
Đứa thứ hai là Tạ Cập Nguyên, thằng bé là một kẻ ăn xin, lúc ta nhìn thấy nó đang chậm rãi ăn một miếng bánh mốc meo, ta đưa cho thằng bé một cái bánh bao thịt, ánh mắt ch lặng của nó dần dâng lên ánh sáng:
“Người là mẹ ta sao?”
Ta mang thằng bé đi, mời người dạy nó đọc sách, Tạ Cập Nguyên rất thông minh, cũng không chịu thua kém, ngày thi đình thằng bé vô cùng hăng hái, nói muốn kiếm chức vị cáo mệnh phu nhân về cho ta.
Ta lắc đầu cười, yên bình làm người bình thường cũng không có gì không tốt.
Đứa trẻ thứ ba được ta nhặt về ở ven sông, cũng là đứa nhỏ tuổi nhất, lai lịch của nó không rõ, thân phận cũng mơ hồ, thích nhất là làm loạn khắp nơi, thường xuyên bị hai người Ninh Chỉ đánh mắng.
Chỉ là hiện tại , ta cũng không biết thằng bé đã đi nơi nào.
Có tiếng bước chân từ phía sau vang lên, Liên Nhi ho nhẹ hai tiếng.
Ta từ trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, chú ý tới bóng dáng trước mắt.
Là Bình Dương Hầu, cũng là phu quân cũ của ta.
Ánh mắt hắn thâm trầm phức tạp, thật lâu sau hắn khẽ thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-roi-khoi-hau-phu-ta-tro-thanh-cao-menh-nhat-pham-phu-nhan/c3.html.]
“Trở về là tốt rồi. Bọn nhỏ cũng đã lớn, trở về rồi thì đừng đi nữa.”
Đối với khuôn mặt ta đã từng yêu sâu đậm này, trong lòng ta có vài phần chua xót.
“Nếu không đi, vậy ta ở lại với thân phận gì?”
Hầu phủ đã có nữ chủ nhân mới, ta được xem là gì ở đây chứ?
Mi tâm hắn hơi nhíu lại:
“Ta bảo Phù Nhi thu thập phật đường một phen, nàng có thể ở đó, cũng tiện ở bên mẫu thân.”
Ta giật giật khóe miệng:
“Không cần đâu Hầu gia, ta thăm lão phu nhân xong sẽ rời đi, không quấy rầy nữa.”
Sắc mặt hắn lập tức lạnh xuống:
"Thẩm Nhược Trúc, nàng đừng có không biết điều, năm đó nàng bỏ đi mặc kệ hai đứa nhỏ, bây giờ ta bỏ qua hiềm khích lúc trước mà chấp nhận nàng, nàng còn không biết điều?! Như thế nào, nàng còn muốn làm đương gia chủ mẫu của Hầu phủ hay sao?”
Đôi mắt ta khép hờ, người này vẫn giống như trước kia.
Thấy ta không nói, hắn hít sâu một hơi, lại mềm giọng nói:
"Được rồi A Trúc, náo loạn lâu như vậy cũng nên biết đủ rồi, nàng là phu nhân ta, ta làm sao nhẫn tâm để cho nàng một mực ở bên ngoài chịu khổ? Ninh gia nay đã được sửa lại án sai, Phù nhi cũng là danh môn khuê nữ đứng đắn, huống chi, nàng ấy còn có quan hệ là biểu cô của đương kim Ninh quý phi. Vị trí chủ mẫu Hầu phủ này, thuộc về nàng ấy thích hợp hơn nàng.”
Trong lòng ta khẽ suy tư.
Ninh Phù và Ninh Chỉ cùng xuất thân từ một dòng tộc, nhớ tới câu nói tràn ngập hận ý kia của Ninh Chỉ, lại liên tưởng tới đủ chuyện sau khi tộc Ninh thị được sửa lại án xử sai, ta thở dài, thật lòng khuyên nhủ:
“Hầu gia nếu thật lòng muốn tốt cho Bình Dương Hầu phủ, ta đề nghị ngươi nên hưu Ninh Phù đi.”
Ta quá hiểu Ninh Chỉ, nàng là một kẻ điên tỉnh táo, thích nhất là nhìn người khác từ trên chỗ cao rơi xuống bùn lầy.
Chỉ sợ tộc Ninh thị sẽ có kết cục rất thảm.
Mà Bình Dương hầu phủ che chở Ninh Phù, chỉ sợ cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp.
Chỉ tiếc Bình Dương Hầu nghe không lọt, hắn cho rằng ta lại muốn làm loạn, nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi.