Sau Khi Té Cầu Thang, Tôi Bỗng Nghe Được Tiếng Lòng - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-06-28 17:34:52
Lượt xem: 1,324
13
Ngày hôm sau.
Tôi đang ngủ ngon lành, giọng nói của Than Đá lại không ngừng xộc thẳng vào đầu tôi:
"La la la la la, cuối cùng cũng được gặp Hoa Hoa bé bỏng rồi, vui quá vui quá, tung hoa tung hoa, gâu gâu."
"Than Đá, mày có thể im lặng một chút được không!"
Tôi tiện tay cầm lấy một chiếc gối ném về phía cửa.
Tối qua, tôi trằn trọc tới lui đến tận rạng sáng mới ngủ được, lúc này đang buồn ngủ muốn chết.
"Ô ô ô ô ô, phu nhân hung dữ quá. Hoa Hoa, anh đến đây ~ Đồ ăn vặt của chị Nguyệt Bạch, anh đến đây ~ Một ngày vui vẻ, anh đến đây ~"
Giọng nói của Than Đá ngày càng xa, tôi trở mình định tiếp tục ngủ.
Đột nhiên nghe thấy hai chữ "Nguyệt Bạch".
Tôi giật b.ắ.n mình, bật dậy.
Cái gì?
Mẹ kiếp, Giang Trạch An.
Trước đây, anh lén lút đi gặp cô ta thì thôi.
Bây giờ đang "thả thính" tôi mà còn dám đi gặp Thẩm Nguyệt Bạch sao?!
Tôi hất chăn, xông ra ngoài.
Giang Trạch An đang cúi người thay giày ở cửa.
Một tay dắt dây xích của Than Đá, một tay bịt miệng nó, không cho nó sủa.
Ánh mắt lạnh lùng của tôi lướt qua hai chân Giang Trạch An.
Dám "bắt cá hai tay" hả?
Xem tôi có c.h.ặ.t c.h.â.n anh không.
Giang Trạch An như cảm nhận được điều gì đó, rùng mình một cái, siết c.h.ặ.t t.a.y hơn.
"Anh làm em tỉnh giấc à? Anh dắt Than Đá đi đây."
"Thả ra a a a a a! Cắn vào môi rồi a a a a a! Phu nhân cứu mạng a a a a a."
"Sáng sớm tinh mơ đã đi rồi, đây là đang vội vàng đi gặp người quan trọng nào vậy?"
Tôi phớt lờ lời cầu cứu của Than Đá, bắt đầu nói móc mỉa.
Chủ nào tớ nấy, bây giờ tôi ghét bỏ cả đôi "gian phu dâm phụ" dám qua mặt tôi đi hẹn hò.
Giang Trạch An ấp úng nhìn đồng hồ treo tường ở phòng khách.
Tôi cũng liếc mắt nhìn theo.
Ồ, 12 rưỡi rồi.
"Khụ khụ, tôi hỏi anh đi gặp ai."
Tôi phớt lờ sự ngại ngùng, tiếp tục truy hỏi.
"Một người bạn."
Mẹ nó.
Còn bày đặt kiệm lời với tôi.
Nếu không phải tôi nghe được tiếng lòng của Than Đá, có phải anh định "bắt cá hai tay" luôn không?
Tôi dập tắt chút tình cảm vừa nhen nhóm dành cho Giang Trạch An ngày hôm qua.
Lạnh lùng liếc anh ta một cái, xoay người định về phòng.
Tôi không thèm chơi với anh nữa.
"Gặp Hoa Hoa á! Gặp bé Corgi xinh đẹp nhất thế giới - Hoa Hoa! Chỉ có những soái ca đẹp trai như tôi mới xứng với em ấy thôi, gâu gâu gâu gâu gâu! Còn có chị Nguyệt Bạch nữa, đồ ăn vặt nhà chị ấy ngon thật sự, ngon thật sự, ngon thật sự ~ ~"
Đầu tôi như muốn nổ tung bởi tiếng "gâu gâu" và "ngon thật sự" của Than Đá.
Chờ đã...
Corgi Hoa Hoa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-te-cau-thang-toi-bong-nghe-duoc-tieng-long/chuong-6.html.]
"Thẩm Nguyệt Bạch là ai?"
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Giang Trạch An hỏi.
Xét cho cùng, tôi đã xem rất nhiều phim thần tượng, tôi ghét nhất là những người không biết nói.
Bản thân tôi không thể trở thành người như vậy được.
Dù có c.h.ế.t cũng phải để anh ta c.h.ế.t một cách minh bạch.
Có lẽ ánh mắt của tôi quá sắc bén, Giang Trạch An cũng không còn giữ được vẻ lạnh lùng nữa, vô thức trả lời:
"Chủ của Hoa Hoa."
"Mẹ của Hoa Hoa, mẹ vợ yêu quý của tôi ~ ~"
"Hai người quen nhau như thế nào?"
Tôi tiếp tục hỏi.
"Trong cuộc thi "Corgi Tài Năng" của Than Đá."
"Đó là một buổi chiều đẹp trời, tôi đã yêu Hoa Hoa từ cái nhìn đầu tiên ~ ~"
"Anh... có thích cô ta không?"
Câu hỏi cuối cùng, tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Dám nói thích, ngày mai tôi sẽ đến công ty anh ăn cắp thông tin bán lấy tiền!
"Làm sao có thể! Không có! Anh không có!"
"Tất nhiên là thích rồi! Yêu đến c.h.ế.t đi sống lại! Sống c.h.ế.t có nhau! Tôi yêu Hoa Hoa, gâu gâu gâu gâu gâu..."
......
Vui vẻ quá ha Than Đá.
Thấy sắc mặt tôi dịu đi, thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ghế sofa.
Giang Trạch An mới dắt Than Đá đi vào:
"Sao em lại biết Thẩm Nguyệt Bạch?"
"Chuyện đó anh không cần quản, hai người bao lâu thì đến nhà cô ta một lần?"
Nghĩ đến tính cách "ít nói như vàng" của Giang Trạch An, tôi lại nhấn mạnh:
"Hỏi gì đáp nấy, nếu không lập tức ly hôn."
Nghe đến hai chữ "ly hôn", đồng tử Giang Trạch An co rút lại, buông dây xích của Than Đá ra, ngồi ngay ngắn lại:
"Trước đây hai tháng một lần, tháng trước Hoa Hoa và Than Đá đã phối giống thành công. Mấy hôm trước, Thẩm Nguyệt Bạch nói với anh là Hoa Hoa có thai, anh dẫn Than Đá qua xem chúng nó."
Nhìn xem, chẳng phải anh ta có thể nói câu dài được sao.
"A a a a a a a a a a! Cái gì, cái gì, cái gì, cái gì! Hoa Hoa có thai rồi! Tôi sắp được làm bố rồi! A a a a a a a a a! Tôi hạnh phúc quá! Tôi vui quá! Tôi là chú chó hạnh phúc nhất thế giới! Gâu gâu gâu gâu gâu."
Than Đá bắt đầu vừa chạy vừa sủa toán loạn trong nhà.
Lăn lộn, hét lên, soi gương làm bộ mặt dữ tợn, nhảy xa trên ghế sofa, cười toe toét, rồi lại lắc lắc dây xích như khỉ đột.
Tôi bất lực đỡ trán.
Trong nhà có hai người.
Một người thì không biết nói.
Một người thì nói quá nhiều.
"Đợi em thay đồ, em đi cùng anh."
"Hả? Ồ."
Có vẻ như chuyện ly hôn lúc nãy đã dọa anh ta sợ rồi, Giang Trạch An không nói một lời.
Lặng lẽ nhặt dây xích của Than Đá lên, ngồi trên ghế sofa đợi tôi vào phòng thay quần áo.
Than Đá cuối cùng cũng bình tĩnh lại, dụi dụi vào chân Giang Trạch An:
"Không ly hôn đâu, không ly hôn đâu, chủ nhân đã sớm nhốt giấy chứng nhận kết hôn vào két sắt ở công ty rồi ~ ~ Cả anh ấy và chủ nhân đều có tình yêu và tương lai tươi đẹp ~ ~ Gâu gâu."
Tôi không nhịn được bật cười, may mà tôi đang quay lưng về phía họ.
Chó mà, vẫn nên chọn con nào "nhiều chuyện" một chút.