Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Trở Lại Thế Giới Nhiệm Vụ, Ta Tuyệt Vọng - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-13 11:10:17
Lượt xem: 99

Ngày hôm sau, khi Tiêu Dật bước vào cửa, trên mặt hắn vẫn còn vẻ bực dọc không thể xua tan.

Ta lặng lẽ nhìn vị thái tử cao quý, từng bước từng bước tiến đến, cúi xuống trước mặt ta.

Ánh mắt giao nhau, khuôn mặt anh dịu lại đôi chút, “Thư Thư, hôm nay ta dẫn nàng đi dạo khắp nơi được không?”

Trước đây, chúng ta bị giam trong lãnh cung, luôn tưởng tượng về thế giới bên ngoài, hắn nói một ngày nào đó sẽ dẫn ta ra ngoài.

Bây giờ, hắn đã có khả năng làm được. Ta nhẹ nhàng nhìn hắn, chủ động nâng cằm hắn lên và hôn một cái, “Được.”

Sự thân mật đã lâu không có khiến Tiêu Dật ngỡ ngàng, chưa kịp để ta rời đi, hắn liền đứng dậy, một tay nắm lấy sau cổ ta, làm sâu thêm nụ hôn này.

Mọi thứ, lại như trở về lúc trước.

Tiêu Dật dẫn ta đi dạo khắp nơi, xem kinh thành phồn hoa, đi đường phô trương, áo gấm châu báu đều vào tay ta.

Bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng ngạc nhiên của người qua đường, không biết là sủng phi nhà nào ra ngoài, thanh thế lớn như vậy.

Ta quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh. “Chàng có nhớ, có lần trong lãnh cung gạo bị mốc, chúng ta đói cả ngày, chàng nói muốn ăn bánh bao của tiệm trên Bình phố.”

Tiêu Dật nắm tay ta, khựng lại, sau đó bình tĩnh nói: “Nhớ, nàng muốn đến tiệm trên Bình phố à?”

“Không,” ta hạ giọng cười, “Chỉ là tiện miệng nói thôi.”

Không có cái gì gọi là bánh bao tiệm trên Bình phố, những ký ức ta khắc ghi trong lòng, hắn đã sớm mờ nhạt.

“Thư Thư còn muốn đến nơi nào không?”

“Nếu tiện,” ta nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ta muốn đi dạo chính viện của chàng.”

Ta cảm nhận được sự hoảng loạn thoáng qua của Tiêu Dật, nhưng ta không biểu hiện ra ngoài, vẫn nhìn hắn như không có chuyện gì.

Thật lâu, hắn gật đầu, “Vậy ta sẽ cho người chuẩn bị.”

Chính viện của phủ Thái tử không xa hoa như ta tưởng tượng, nhưng đâu đâu cũng toát lên vẻ thanh nhã. Đi qua một ngọn giả sơn, ta dừng chân trước rừng mai.

Tiêu Dật nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, “Sao vậy? Có gì không đúng sao?”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Không,” ta liếc nhìn hắn, “Chỉ là cảm thấy… rất đẹp.”

Đẹp như hoa mai thêu trên tay áo của nữ nhân áo xanh.

“Nếu nàng thích, ta sẽ lập tức chuyển đến Quy Tây Viện.” Hắn nóng lòng bày tỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-tro-lai-the-gioi-nhiem-vu-ta-tuyet-vong/chuong-3.html.]

Ta không trả lời, quay đầu bước vào chính phòng.

Tiêu Dật theo sau, ta có thể cảm nhận sự căng thẳng của hắn. Nhưng ta vẫn bước đi không nhanh không chậm, dằn vặt hắn, cũng dằn vặt chính mình.

Bên giường trong phòng ngủ, ta đưa tay chạm vào gối đôi uyên ương.

“Thư Thư, đó là do thợ thêu của phủ đổi, ta luôn không để ý đến những việc này…” Ngay lập tức, hắn khựng lại, lời còn lại nghẹn trong cổ họng.

Ta cúi đầu, nhìn chiếc áo nhỏ màu xanh rút ra từ dưới gối. Đầu ngón tay vuốt ve, chất liệu này rất tốt, cực kỳ sang trọng.

“Thư Thư, ta có thể giải thích…”

“Giải thích gì?” Cửa phòng ngủ đột ngột bị đẩy ra, bà tử đỡ Châu Tô bước vào.

Nàng cắn chặt môi dưới, nhìn Tiêu Dật, như khóc như than: “Điện hạ tại sao lại dẫn nàng ấy đến đây, Quy Tây Viện đã đành, tại sao ngay cả chỗ này cũng không tha?”

“Châu Tô, nàng đừng nói linh tinh, đây là nơi của ta, nàng ấy đương nhiên có thể đến.” Tiêu Dật ánh mắt sắc bén, lời đe dọa không rõ ràng khiến người ta sợ hãi.

Châu Tô ánh mắt yếu đuối, loạng choạng suýt ngã, Tiêu Dật thân hình động đậy, như muốn đưa tay ra đỡ, nhưng lại cố gắng kiềm chế.

“Điện hạ,” lông mi nàng đẫm lệ sắp rơi, giọng vỡ vụn nhưng đẹp đẽ, “Chàng quên những gì chàng nói tối qua sao?”

Tiêu Dật nhắm mắt lại, nhẫn nhịn bóp trán, “Châu Tô, chúng ta nói chuyện sau, nàng ra ngoài trước đi.”

“Điện hạ!” Bà tử khàn giọng cầu xin: “Nương nương sáng nay đã ho ra m.á.u rồi.”

“Gì?” Tiêu Dật đột ngột ngẩng đầu, vội vàng tiến lên đỡ Châu Tô, “Sao lại thế này? Trước đó thái y kê thuốc có uống đều không?”

Bà tử quỳ xuống đất, “Điện hạ, nương nương buồn phiền trong lòng, thuốc tốt đến mấy cũng không hiệu quả, đặc biệt là…”

Bà ta liếc ta một cái, “Đặc biệt từ khi cô nương này đến, trong phủ lời ra tiếng vào xấu xa, nương nương bị kích động, bệnh tình càng nặng hơn.”

Tiêu Dật lạnh lùng nói: “Ai dám nói xấu chủ nhân, báo cho quản gia, đánh một trận rồi bán đi.”

Bà tử cúi đầu thấp hơn, liên tục đáp lời.

Ta như một khúc gỗ, lặng lẽ quan sát từng động tác, từng biểu cảm của anh.

Tiêu Dật âu yếm vuốt ve má nàng, “Sao lại không nghe lời thế, nếu sức khỏe tệ đi, làm sao thực hiện được nguyện vọng đã hứa trong lễ Hoa Triêu?”

Thì ra họ đã từng thả đèn cùng nhau trong lễ Hoa Triêu và cùng nhau ước nguyện. Sự thân mật này, không hề để ý đến xung quanh.

Châu Tô cuối cùng cũng đỏ mặt, dịu dàng tựa vào n.g.ự.c hắn.

Loading...